Sau khi ứng phó xong nam tử vô lại kia, Vân Hương thở phào nhẹ nhõm, dường như trút được gánh nặng, nào ngờ vừa quay người qua góc đường, lại đụng phải người ngoài ý muốn, lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Nhị... Nhị phu nhân."
Khi Lý thị trầm mặt không nói chuyện, uy nghiêm của chủ mẫu liền lập tức lộ ra, khiến Vân Hương còn nhỏ tuổi trước mặt "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, nói hết mọi chuyện.
"Là... Là Đại phu nhân đưa cho nô tỳ một ít trang sức, nói là đem đến tiệm cầm đồ đổi hết thành bạc, rồi đưa cho người vừa rồi. Nô tỳ, nô tỳ đều nghe theo lệnh làm việc, cái gì cũng không biết ạ phu nhân." Vân Hương bị dọa đến mức giọng nói mang theo tiếng khóc.
"Người đó là ai?"
Vân Hương ấp úng nói: "Là, là đệ đệ ruột của Sương Lan tỷ tỷ."
Lý thị suy nghĩ một chút liền đoán được đại khái nguyên nhân hậu quả, trên mặt là sự tức giận không che giấu được, đang định bắt tiểu nha hoàn này về đối chất trực tiếp, lại bị ta ngồi trong xe ngựa nhìn thấy hết thảy lên tiếng ngăn cản.
"Nhị thẩm thẩm, chuyện này có chút kỳ lạ." Ta cau mày.
Lý thị nhìn sang hỏi.
"Nếu lời Sương Lan nói lúc đầu là thật, vậy hẳn là Ngũ muội muội lúc ở trong phòng tổ mẫu làm đổ lư hương mới gây ra hỏa hoạn. Nhưng theo lẽ thường mà nói, nếu Ngũ muội muội cố ý làm vậy, chúng ta chỉ cần tìm nha hoàn đang làm việc lúc đó hỏi một câu là biết, cách làm này quá rõ ràng không cần thiết, cho nên trận hỏa hoạn đó hẳn là ngoài ý muốn."
Thấy Lý thị lộ vẻ trầm tư, ta tiếp tục nói: "Nhưng nếu chỉ là ngoài ý muốn, thì trong mắt người ngoài, tổ mẫu tuy bị kinh hãi nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự, Ngũ muội muội nhiều nhất là mang tiếng bất kính trưởng bối, thật sự không cần che che giấu giấu như vậy, như thể sợ dính líu một chút."
Lý thị cau mày, "Ý con là..."
Ta thấy Lý thị đã hiểu ý mình, liền gật đầu.
Lúc này, Hồng Duệ vừa được phái đi tiệm cầm đồ dò hỏi cũng thở hổn hển chạy đến.
"Tiểu thư, Nhị phu nhân, thứ tiểu nha đầu đó đem đến tiệm cầm đồ, là trang sức của Đại tiểu thư!"
Ta và Lý thị nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng đang nói chuyện hương liệu, sao lại liên quan đến việc Giang Dao mất tích?
Hai người vẻ mặt bất định nhìn Hồng Duệ, lại thấy nàng cúi người vỗ vỗ n.g.ự.c thở hổn hển một hơi rồi mới tiếp tục nói: "Lúc đầu chưởng quầy tiệm cầm đồ không chịu tiết lộ, nô tỳ liền dọa hắn nói là phu nhân nhà giàu nghi ngờ tiểu nha hoàn trộm đồ của chủ tử đem bán."
“Chưởng quầy vừa nghe liền hoảng hốt, sợ vướng phải phiền phức, liền lấy đồ ra cho nô tỳ nhận diện. Nô tỳ vừa nhìn liền nhận ra, có vài món là trang sức của Đại tiểu thư.”
Ta do dự nói: "Chắc chắn chứ? Có khi nào chỉ là kiểu dáng giống nhau thôi?"
Hồng Duệ xua tay, "Không thể nhận nhầm được đâu, trong đó có một cây trâm cài tóc bằng hạt châu màu tím, là lúc trước Đại tiểu thư sau khi được phu nhân cho hạt châu màu tím liền cố ý tìm người đặt làm riêng, còn khoe khoang trước mặt tiểu thư mấy ngày liền, không thể sai được."
Lý thị cau mày, "Chẳng lẽ là hạ nhân giở trò, thừa dịp Dao nhi không có ở đây liền lén lấy đi?"
Vừa dứt lời, Vân Hương quỳ bên cạnh vội vàng dập đầu nói: "Nô tỳ chỉ biết là trang sức cần đem đi bán, thật sự không biết là đồ của Đại tiểu thư ạ! Những trang sức đó thật sự là Đại phu nhân đưa cho nô tỳ, xin Nhị phu nhân minh xét!"
Tiếng khóc la của tiểu nha hoàn the thé chói tai, Lý thị đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, "Được rồi!"
Thân thể Vân Hương đang nằm sấp trên mặt đất run lên, không dám động đậy nữa.
Mặc dù Lý thị quán xuyến việc nhà nhiều năm, nhưng tình huống hiện tại cũng không khỏi cảm thấy khó xử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]