Lý thị nghe vậy cũng có chút cảm khái, "Mấy năm nay Phần Dương không còn như trước nữa, không biết sao lại bỗng dưng xuất hiện nhiều kẻ xấu như vậy chiếm cứ trên núi xung quanh làm loạn, khiến cho bá tánh bình thường sống khổ sở không nói nên lời. Lâu dần, đừng nói người ngoài không đến đây buôn bán, ngay cả rất nhiều người từ nhỏ lớn lên ở Phần Dương cũng dắt díu nhau di cư đến nơi khác."
Nói rồi, Lý thị chỉ vào cửa hàng bán kẹo lâu năm kia nói: "Còn nhớ cửa hàng bán kẹo mà con thích ăn nhất không?"
Ta gật đầu, trong mắt thoáng qua một tia hoài niệm.
Lý thị thở dài: "Vậy con hẳn còn nhớ bên cạnh cửa hàng bán kẹo ban đầu là một cửa hàng bán điểm tâm, cũng đã mở được mười mấy năm rồi, năm ngoái cả nhà chuyển đến Bình Khê bên cạnh, cửa hàng cũng sang nhượng cho người khác. Bây giờ đổi thành một tiệm thuốc, buôn bán cũng rất phát đạt."
Tiệm thuốc?
Ta khẽ động tâm nhìn kỹ, quả nhiên, cửa hàng trong trí nhớ mỗi khi đi ngang qua đều tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của bánh ngọt đã không còn nữa, thay vào đó là một tiệm thuốc xa lạ, nhìn từ xa thấy có không ít bệnh nhân đang xếp hàng.
Xem ra vị đại phu trong tiệm thuốc này chắc hẳn y thuật rất cao minh. Ta âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3725593/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.