Nhưng đúng lúc này, một bóng trắng cưỡi ngựa phi nhanh đến, mũi chân điểm nhẹ lên lưng ngựa lao nhanh về phía xe ngựa, trong nháy mắt đã nhảy lên nóc xe, tay vung kiếm, trong chớp mắt đã c.h.é.m vỡ nóc xe.
Thân xe "rầm" một tiếng vỡ tan tành.
Ngay khi xe ngựa sắp rơi xuống vực sâu trong gang tấc, Bùi Giác đưa tay nắm lấy cổ tay Giang Tự, kéo nàng vào lòng ôm chặt rồi lăn xuống đất.
Giang Tự chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt bỗng chốc rơi vào bóng tối.
Mũi đập vào một lồng n.g.ự.c rộng lớn rắn chắc, giữa sự ma sát của lớp vải, mùi hương tuyết tùng sạch sẽ và lạnh lẽo phả vào mặt. Bên tai vang lên tiếng “thình thịch thình thịch” nhanh như tiếng trống trận, trong lúc mơ hồ, Giang Tự thậm chí không phân biệt được đó là nhịp tim của ai.
“A Tự.” Giọng nói của người trước mặt mất đi vẻ trong trẻo thường ngày, thêm vài phần khàn khàn.
Giang Tự hoàn hồn, mới phản ứng lại được động tác của hai người lúc này thân mật đến mức nào, nhất thời thấy không thoải mái, cổ tay đặt giữa hai người nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng đôi tay mạnh mẽ đang ôm lấy eo nàng lại không hề nhúc nhích.
“... Biểu ca?”
Giang Tự nằm trên n.g.ự.c Bùi Giác khẽ ngẩng đầu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một chiếc cằm với đường nét rõ ràng. Nhìn xuống, yết hầu trên chiếc cổ căng cứng khẽ chuyển động, xương quai xanh bị y phục che khuất, đường nét rõ ràng, ẩn hiện lờ mờ.
Lông mi Giang Tự run lên, hơi dời mắt đi, lại đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ẩm ướt, còn mang theo chút nhiệt độ nóng hổi.
Đây là?
Trong lúc đang ngẩn người, đôi tay đang ôm chặt eo nàng cuối cùng cũng hơi buông lỏng.
Giang Tự khẽ vùng vẫy, khóe mắt vô tình liếc thấy màu sắc trên chiếc áo trắng như tuyết bên hông Bùi Giác.
Nơi đó một mảng đỏ tươi.
Không còn bị Triệu Mãnh kiềm chế, Chu Bân nhanh chóng khống chế được đám lâu la còn lại.
Sau khi dọn dẹp xong tàn cuộc, vừa vặn nhìn thấy đại công tử nhà mình ôm thiếu phu nhân trở về từ xa, y phục của hai người đều dính chút cỏ xanh vụn vặt, vạt áo quấn vào nhau nhăn nhúm có phần lộn xộn.
Thiếu phu nhân dựa hờ vào vòng tay đại công tử, lông mày hơi nhíu lại, môi hé mở, dường như đang nói gì đó như "đặt ta xuống", "vết thương", trên mặt lộ rõ vẻ không đồng tình.
Mà phía sau hai vị chủ tử còn có một cô nương vẻ mặt ngẩn ngơ, rõ ràng là vẫn chưa hoàn hồn, khuôn mặt trái xoan, váy đỏ thẫm.
Chu Bân nhớ nàng ta chính là nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân từng hoài nghi hộ vệ đi theo không đáng tin cậy, hình như tên là Hồng Duệ.
"Đại công tử, thiếu phu nhân."
"Đã làm theo lời dặn, tước hết vũ khí của đám giặc cỏ đó, trói lại giao cho hộ vệ trong phủ trông coi." Chu Bân bước nhanh tới chắp tay bẩm báo, vẻ mặt tự trách nói: "Chỉ là để tên cầm đầu chạy thoát, còn để thiếu phu nhân rơi vào hiểm cảnh như vậy, là thuộc hạ phụ lòng mong mỏi của đại công tử."
Mong mỏi?
Không phải là Tôn bá mới đề cử sao?
Giang Tự nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, biết việc cấp bách lúc này là vết thương trên người Bùi Giác, lo lắng nói: "Chuyện đó để sau hãy nói, chúng ta phải nhanh chóng vào thành tìm đại phu."
Bùi Giác nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."
Chu Bân lúc này mới chú ý tới vết m.á.u đỏ tươi trên y phục của chủ tử nhà mình, hoảng sợ biến sắc, vội vàng đưa tay ra: "Để ta ôm thiếu phu nhân, công tử ngài nghỉ ngơi một chút."
Nhưng lại bị Bùi Giác nghiêng người tránh đi, liếc hắn một cái nhàn nhạt, khiến hắn không khỏi ngẩn người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]