Chỉ trong chốc lát, bóng dáng của Hồng Duệ đã xuất hiện ở cửa thư phòng, một tay xách hộp đựng thức ăn, một tay khó khăn ôm một chiếc hộp dài, ước chừng dài bằng cánh tay, thấy Bùi Giác trong phòng thì sững người, hành lễ một cách khó khăn.
Thấy vậy, Dương Tư vội vàng vẫy tay, “Mau đặt xuống đi, đây là mang cái gì về vậy?”
Hồng Duệ đặt hộp đựng thức ăn xuống, ôm chiếc hộp dài đi tới, khi nhìn thấy những đồ vật trên bàn sách thì có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Dương Tư trước.
“Tiểu thư sai bảo nô tỳ đi đưa thuốc trị thương cho Tạ Mặc, hắn liền đưa cho nô tỳ chiếc hộp này, nói…”
Hồng Duệ len lén quan sát sắc mặt của Bùi Giác bên cạnh, cẩn thận nói: “Nói ban đầu là đồ tiểu thư tặng cho Tam công tử, bây giờ người đã không còn nữa, vẫn là nên trả lại cho chủ cũ thì hơn.”
Chiếc hộp dài được mở ra, bên trong rõ ràng nằm một cây nỏ dài khoảng hai thước, màu nâu sẫm nặng trịch, toàn thân tỏa ra ánh sáng bóng loáng do được lau chùi cẩn thận quanh năm, vừa nhìn liền biết là được người ta cất giữ cẩn thận.
Dương Tư sững sờ, sau đó mới chậm chạp nhìn sang chàng trai bên cạnh, lại nghe hắn nói khẽ: “Kinh vĩ thiên địa viết văn, như cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3724901/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.