Chương trước
Chương sau
"Triệu Hi Hằng, rời giường..."
Có người âm u dán tại bên tai nàng, dùng khí âm kêu nàng, như gọi hồn.
Triệu Hi Hằng tối qua ngủ quá muộn, cũng không muốn để ý tới, kéo chăn qua khỏi đỉnh đầu, tiếp tục ngủ.
Người kia vén chăn lên, tiếp tục gọi hồn.
"Triệu Hi Hằng ~ "
"Triệu Hi Hằng à, Triệu Hi Hằng ~ "
"Hi Hằng? Hi Hi? Hằng Hằng? A Đam? Rời giường!"
Phiền chết! Mặt Triệu Hi Hằng nhăn lại một chỗ, nắm chăn lại muốn kéo lên trên.
Vệ Lễ chống đầu, nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, "Rời giường."
Sau đó xoạch một cái, hôn nàng một ngụm.
Triệu Hi Hằng vẫn bất vi sở động, một ngụm tiếp một ngụm, xoạch xoạch hôn nàng, thẳng đến khi mặt nàng đầy nước miếng, Triệu Hi Hằng mới chịu không nổi mở to mắt, thuận tay lấy cái gối mềm sau đầu ném tới trên mặt hắn, "Chàng làm cái gì vậy? Sáng sớm mà đã phát bệnh nặng?!"
Vệ Lễ không tức giận, lấy gối mềm ra, gặm một cái lên khuôn mặt nàng.
Vẫn là đắng, nhưng đắng suốt mấy năm, đắng mãi cũng thành quen.
"Nhanh chóng đứng lên, hai ta lên núi săn thú chơi đi." Mắt thấy mí mắt Triệu Hi Hằng lại muốn nhắm lại, hắn vội vàng lắc lắc nàng.
"Không, ta không muốn đi."
Bên ngoài trời rất lạnh, đi một bước cảm giác mình muốn đông thành băng rồi.
"Đi mà, đi mà, đi mà." Vệ Lễ lôi người từ trong ổ chăn ra, ôm ngang, đứng lên, người vùi đầu vào trong ngực lúc mơ lúc tỉnh, "Tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh! Đừng ngủ nữa!"
Cảm giác mất trọng lượng làm tim Triệu Hi Hằng lập tức thót lên, nàng rốt cuộc ngủ không được nữa, "Phiền chết, phiền chết được! Đi đi! Ta không đi không được sao?"
Nàng lúc trước có nói muốn đi săn thú, đó là nàng thấy Vệ Lễ bị trầm cảm, nên tìm phương pháp dỗ dành hắn, hiện tại hắn hết bệnh rồi, nàng mới không thèm đi sau núi.
Vệ Lễ cao hứng, đi tìm quần áo cho nàng, muốn đốt cháy thêm hứng thú đi ra sau núi săn bắn của nàng, "Triệu Hi Hằng ta nói với nàng nha, cho tới bây giờ ta chưa từng dẫn nữ nhân nào đi săn thú."
Triệu Hi Hằng bò lại trong ổ chăn, cuốn mình lại, lạnh lùng vô tình nhìn hắn, "Vậy chàng còn muốn dẫn mấy nữ nhân đi? Mấu chốt là ngươi có mấy nữ nhân, trong lòng chàng không biết sao? Ngoại trừ ta còn có ai muốn đi theo chàng? Ta phải cảm thấy vinh hạnh sao?"
"Nàng nhanh im miệng đi." Vệ Lễ bị nàng nói đến mặt hết xanh lại đỏ, thẹn quá hoá giận, ném một bộ kỵ trang qua cho nàng.
Tuy Triệu Hi Hằng không không ra cửa, nhưng các loại xiêm y lại rất đầy đủ.
Vệ Lễ giúp nàng buộc thắt lưng và bảo hộ cổ tay lên, cái xiêm y này là làm lúc nào chưa mang thai, xem ra bây giờ cũng không có chỗ nào bị chật.
Ngoại trừ... Ánh mắt Vệ Lễ lưu luyến ở trên ngực nàng trong chốc lát, lỗ tai lập tức nhảy đỏ lên, không biết đang nghĩ cái gì.
Hình như có chút căng ra nha.
Triệu Hi Hằng buộc tóc thật cao lên như Vệ Lễ vậy, nhan sắc vốn dĩ tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần lại thêm vài phần anh khí, kỵ trang ôm sát lấy vóc dáng của nàng, làm tăng thêm vẻ phong tình, có loại cấm kỵ mà người ta thật muốn nhìn lén.
Nắm tay Vệ Lễ đặt trên thắt lưng Triệu Hi Hằng, nhẹ nhàng vuốt ve, do dự mở miệng, "Hay là... Ngày mai hẵng đi..."
Hắn đã lâu không có làm cái kia, hắn không phải cầm thú, chỉ là...
Rõ ràng nàng không muốn đi, thật vất vả mới tốn sức lực ăn mặc xong, lại bảo là không đi.
Trên đời, đây cũng xem như là một trong những chuyện làm cho nữ nhân tức giận nhất.
"Ta nói đùa thôi." Vệ Lễ nhìn sắc mặt Triệu Hi Hằng bất thiện, vội vàng đem chút tâm tư không thuần khiết này ném ra khỏi đầu, giơ bàn tay ra, "Đi."
Triệu Hi Hằng miễn cưỡng tin lời nói dối của hắn, đưa tay cho hắn, hai người như một đôi tiểu bằng hữu, tay trong tay đi ra ngoài.
Sớm Vệ Lễ đã nói muốn dẫn Triệu Hi Hằng đi chơi, nên đem Chi Chi giao cho ma ma.
Chi Chi ghé vào trong ngực ma ma, xuyên qua song cửa sổ nhìn theo bóng lưng mơ hồ của phụ mẫu, ô ô a a một tiếng, tỏ vẻ mình cũng biết.
Ma ma vỗ vỗ sau lưng Chi Chi trấn an, sau đó hướng về phía hai người bọn họ phất phất tay, ý bảo bọn họ yên tâm đi chơi đi.
Nghĩ thầm chủ công cùng chủ mẫu của cái nhà này thật không giống phu thê nhà ai cả.
Bà lớn tuổi như vậy, cũng lăn lộn qua mấy nhà, cũng tính là kiến thức rộng rãi, nhưng chưa bao giờ thấy phu thê nhà ai lại sinh ra nhiều năng lượng giống như Vệ Lễ cùng Triệu Hi Hằng.
Nói như thế nào đây, muốn bà nói rõ ra, kỳ thật bà cũng không thể nói minh bạch.
Phu thê thế gia cho dù có tình cảm, nhưng tân hôn thêm mỡ thêm mật một trận, cũng dần dần bị chuyện nội trạch ngoại trạch phức tạp ly gián, trở nên tương kính như tân; mà thê tử nhà hương dã lại bận rộn sinh kế, cặm cụi lo kiếm sống mà thôi, cũng ai có cái năng lượng thừa thãi này.
Bà càng nghĩ, cảm thấy cái năng lượng lớn như vậy dường như chính là năng lượng vui vẻ khi hai người bọn ở chung. Khi ai ở cùng một chỗ những lúc như thế, không chỉ hai người tâm tình tốt, mà người nhìn hai người bọn họ cũng có tâm tình tốt.
Ngày nào đó hai người bọn họ ầm ĩ cãi nhau với đối phương, cũng cảm thấy thú vị, đáng yêu, người trẻ tuổi là rất hay làm ầm ĩ mà.
Vệ Lễ dắt ngựa của mình, quay đầu nhìn lại thấy Triệu Hi Hằng đang lui cui chọn ngựa trong chuồng.
Hắn vỗ vỗ bộ yên ngựa, ra vẻ có chút hào phóng nói, "Đến đây, cưỡi một con với ta."
"Không muốn!" Triệu Hi Hằng muốn tự mình cưỡi ngựa.
Nếu mang theo tức phụ săn thú mà không thể nhân cơ hội ôm hôn, vậy săn thú cũng không có chút ý nghĩa nào, Vệ Lễ còn muốn ôm nàng phía sau, rồi cầm tay nàng cài tên kéo cung nha.
"Ta đã nói với nàng cái gì, nàng quên hết rồi sao?" Vệ Lễ đôi mắt chuyển chuyển, bắt đầu mở miệng nói nhảm, "Mùa đông trên núi cũng rất nguy hiểm. Có hổ, sói, còn có mấy con gấu chó bị đói mà tỉnh, đi ra tìm lương thực ăn. Nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa trên lớp tuyết dày như vậy, lộn xộn bị chúng nó kéo đi thì sao?. Nàng không theo cùng một chỗ với ta, ta làm sao có thể bảo hộ được nàng, có phải hay không?"
Triệu Hi Hằng bị hắn lừa dối như thế, trong lòng là có chút sợ hãi, lại gần bắt lấy cương ngựa của hắn, nũng nịu, "Đến lúc ấy nếu có dã thú tấn công người dã thú, chàng nhớ bảo hộ người ta à nha."
Vệ Lễ cúi đầu, chỉ chỉ hai má của mình, Triệu Hi Hằng hiểu ý, kiễng chân hôn hắn xoạch một ngụm.
Thật dễ lừa, trong lòng Vệ Lễ đắc ý, bãi săn sau núi hắn đã sớm cho người tra xét, làm gì còn con dã thú hung mãnh nào?
Hắn ôm Triệu Hi Hằng lên ngựa, sau đó lưu loát xoay người nhảy ngựa, từ phía sau lưng ôm lấy nàng.
Cúi đầu kéo áo choàng che cho nàng, lại kéo mũ bảo hộ xuống che mặt nàng, sau đó hỏi, "Có lạnh hay không?"
Triệu Hi Hằng lắc đầu, dùng mu bàn tay sờ sờ mặt hắn, "Chàng không cần bảo vệ mặt sao?"
Nàng đã sớm muốn hỏi, Vệ Lễ hình như da dày, mùa đông chưa từng thấy hắn dùng cái gì bảo hộ cả, chạy bên ngoài một vòng mà sắc mặt vẫn như thường.
Vệ Lễ lắc đầu, "Nóng."
Hắn cúi đầu kiểm tra ống tên cùng dây cung một lần, sau đó nhanh chóng ghìm cương đánh ngựa ra ngoài.
Không có bản lĩnh học hành, không xinh đẹp tinh xảo như Tạ Thanh Úc, Vệ Lễ nhìn quanh mình, cảm giác mình cũng chỉ được cái cao một chút, võ công tốt một chút thôi.
Triệu Hi Hằng nói nàng thích hắn, vậy hắn nhất định phải bày ra ưu điểm, để nàng càng thêm thích mình.
Tỷ như lúc săn thú, biểu diễn một chút thiện xạ.
Hắn bắn tên rất lợi hại nha.
Trên đường đi rất nhàm chán, Triệu Hi Hằng tìm lời nói nói với hắn cho giết thời gian, "Chàng gần đây không có việc phải đi xa nhà hở? Thanh Châu cùng U Châu vẫn luôn coi chàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt."
"Hai năm này ta không muốn ra khỏi cửa. Chi Chi sắp biết nói rồi, nàng đừng hòng xúi ta đi, để nàng được trở thành người đầu tiên Chi Chi kêu." Vệ Lễ hừ một tiếng.
Triệu Hi Hằng tự động phiên dịch lại: Ta không muốn ra khỏi cửa, tiểu hài tử lớn quá nhanh, mỗi ngày một dạng, ta muốn nhìn con bé lớn lên.
Vệ Lễ vẫn rất biết tự nhận thức bản thân, hắn biết mình bao nhiêu cân lượng, có thể ăn được bao lớn.
Gần hai mươi năm thiếu sót giáo dục, không phải hắn cố gắng hai năm là có thể bù được hết.
Ngươi bảo hắn đi đánh nhau, được; hắn đánh, cái này rất dễ dàng, nhưng đánh xong ai thủ, hắn sao?
Thủ thành so với đánh nhau còn khó hơn, đối với những thứ chính vụ rườm rà kia hắn thật không kiên nhẫn, mỗi ngày chỉ xem hai canh giờ, thời gian còn lại cứ lo ngủ, ăn cơm, nuôi hài tử, chơi với tức phụ thôi.
Hiện tại khối đất này đã chiếm dụng không ít thời gian của hắn.
Nếu như còn mở rộng ra thêm về phía Nam hay phương Bắc, hắn liền sẽ không biết ngày đêm nhào vào chính vụ, đất mà lớn thì sự vụ cũng nhiều, hoàng đế không phải dễ làm như vậy, hắn không muốn làm, cũng không đảm đương nổi.
Hắn mở rộng địa bàn là vì muốn cho Triệu Hi Hằng sống thật thoải mái; nhưng nếu Vệ Lễ bận rộn không có thời gian cùng nàng, vậy liền vi phạm ước nguyện ban đầu.
Vệ Lễ đã xem qua bản đồ, Thanh Châu hắn muốn, Thanh Châu có thể trồng cây hoa Quế, đến thời điểm đó chuyển nhà đi Thanh Châu, hắn đối với cây hoa Quế vẫn luôn tà tâm không chết.
Tiên Bi mấy năm nữa hắn cũng muốn, khối đất kia chẳng có gì đáng giá để hắn hiếm lạ, nhưng đầu Tiên Bi vương thì ngược là rất làm người ta hiếm lạ.
Chờ Chi Chi lớn một chút đã, còn lại thì nói sau.
Kỳ thật hắn có một ý nghĩ nhỏ không quá thành thục, chờ Chi Chi lớn lên một chút, liền đem chính vụ Bình Châu từng chút một giao cho con bé.
Nếu Chi Chi còn muốn địa bàn càng lớn hơn nữa, vậy hắn lại đi đánh cho con bé, nếu như nó không muốn, hắn liền cùng Triệu Hi Hằng đi chơi.
Lưng chừng núi bị vòng lại một khu vực nhất định làm bãi săn, tuyết đã đống rất dầy, vó ngựa đạp lên tuyết đều không có tiếng vang gì.
Triệu Hi Hằng giật nhẹ vạt áo Vệ Lễ, nhỏ giọng nói, "Lợn rừng kìa."
Vệ Lễ nghiêm túc, kéo cung tiễn lên.
So với sói và hổ, hắn kỳ thật càng chán ghét gặp lợn rừng.
Lợn rừng da dày mỡ nhiều, lại không có quá nhiều lông, chưa kể còn hay lăn lộn trong đất bùn, dính lên một tầng lại một tầng bùn cát, như khoác một tầng giáp thật dày, không dễ phá vỡ.
Trong đó, heo mẹ mà mang theo con mình là khó chơi nhất.
Triệu Hi Hằng nín thở, sợ quấy rầy Vệ Lễ, đây là lần đầu tiên nàng gặp lợn rừng.
Lợn rừng rất khó coi, trên lưng là một hàng lông đen dày chạy thẳng, miệng còn có hai cái răng nanh dài chĩa ra.
Lợn rừng quay lưng lại với bọn họ, đang củng củng mũi vào trong tuyết.
Vệ Lễ một mũi tên bắn vào trên mông nó, làm cho nó chú ý, lợn rừng gào lên một tiếng, thở hổn hển vọt tới hướng hắn.
Hắn đồng thời bắn ra hai mũi tên tiếp theo, tinh chuẩn bắn thủng một đôi mắt của con lợn rừng, mũi tên xuyên thẳng qua đại não nó.
Triệu Hi Hằng kinh ngạc ngồi trên ngựa, còn chưa kịp phản ứng, nhìn con lợn rừng đã nằm lăn ra trong tuyết, thản thốt hỏi, "Vậy là... xong rồi?"
Trong cổ họng Vệ Lễ tràn ra hai tiếng ho khan, cái con lợn rừng này, vừa thấy liền biết rất non, chưa từng giao thủ với người lần nào, nếu là lợn rừng già sẽ không dễ dàng bị hắn bắn chết như vậy đâu
"Đây có cái gì chứ, nàng cũng quá không có kiến thức. Bất quá chỉ là lợn rừng mà thôi, ta ngay cả hổ, gấu chó đều có thể săn..."
"A ~" Triệu Hi Hằng kéo dài giọng, phát ra tiếng than sợ hãi rồi cổ động cho hắn.
Còn vội vàng vỗ tay, "Thật tuyệt!"
Nàng không phải âm dương quái khí chọc hắn, thật sự hắn rất giỏi, tiễn pháp thật tinh chuẩn.
Trong rừng lờ mờ nhảy ra một con hươu chạy lăng tăng.
Vệ Lễ được nàng tâng bốc đến phiêu phiêu, bắt được cơ hội, nắm tay Triệu Hi Hằng kéo cung, "Ta dạy cho nàng bắn tên."
Triệu Hi Hằng lực đạo là có, nhưng độ chính xác không tốt, một tên bắn lệch, cắm vào trong tuyết cách đó không xa.
Con hươu cực kỳ nghi hoặc, nhảy nhảy nhót nhót đáp lại gần, vây quanh mũi tên trên mặt đất nhìn nhìn.
"Đặc sản Bình Châu, hươu ngốc..." là động vật nhỏ biết tìm chết nhất trên đời này.
Vệ Lễ nắm bàn tay Triệu Hi Hằng lại muốn giương cung, Triệu Hi Hằng không nhìn con lợn rừng nằm trên đất, ấn tay Vệ Lễ xuống, mở miệng, "Nó quá ngốc, đừng giết nó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.