Chương trước
Chương sau
La Hạo Nhiên sau cái ngày Triệu Hi Hằng chạy đi liền vểnh tai chờ, chờ bọn người của hắn cứu hắn ra, nhưng chờ đến chờ đi, chỉ chờ được đồng lõa của hắn cùng nhau bị ném vào trong địa lao.
Trong địa lao của phủ đệ hàng năm không có ai, Vệ Lễ móc tiền cho quân bị, nên ngay cả đại lao của quân doanh còn chỉ có thể ăn đậu hủ cải trắng, tất nhiên thức ăn nơi này càng không tốt đến chỗ nào, trừ bánh ngô dưa muối chính là bánh ngô dưa muối, uống ngụm nước ấm đều ngại phí củi.
Điểm này La Hạo Nhiên tuyệt đối không nghĩ đến, cái thằng ranh con Vệ Lễ này vì nuôi hài tử lại có thể keo kiệt như thế.
Hôm nay người đưa cơm phá lệ tới sớm, mở hộp đồ ăn ra vừa thấy, vậy mà là miến thịt heo hầm cải trắng cùng cơm trắng.
Trên hộp đồ ăn còn tụ một tầng dầu bóng lưỡng, bốc lên hơi nóng cuồn cuộn.
La Hạo Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt tỏa ánh sáng, "Hôm nay là ngày gì vậy? Được ăn ngon như thế."
"Hôm nay là tiệc trăm ngày của tiểu cô nương, phu nhân nói cho mọi người được cải thiện bữa ăn, các vị trong tù cũng có phần."
Cơm trong miệng La Hạo Nhiên lập tức không còn thơm.
??? Cái này thật hoàn toàn khác với trong suy nghĩ của hắn nha.
- ----------
Tiệc trăm ngày của Chi Chi, tất cả những ai được coi là có chút địa vị của Bình Châu đều đến, trong lúc nhất thời, tòa phủ viện lạnh lùng lại tấp nập kẻ đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Chi Chi sinh ra gần ba tháng rưỡi, tóc đã đen nhánh rậm rạp, chỉ là còn hơi ngắn, mềm mại dán vào đầu. Mi cong, mắt lại to tròn, cũng đen lay láy như màu tóc, đuôi mắt lại hơi cong lên, mũi rất cao thẳng, cằm nhọn nhọn, khuôn mặt đã có thể thấy sơ sơ hình trái xoan.
Nhìn từng điểm thì kỳ thật không quá giống Vệ Lễ, nhưng khi nhìn chung lại, liền giống như một khuôn mẫu khắc ra.
Triệu Hi Hằng đang lựa chọn xiêm y trong ngăn tủ, sau đó lấy ra đưa cho Vệ Lễ xem, "Chàng thấy nên cho Chi Chi mặc bộ con cọp con này, hay là bộ thỏ con? Còn có trâu con nè, cừu con nè, heo con nữa nè."
Đều là những bộ xiêm y bé xíu lại lông xù xù, dễ thương không chịu được, nổi bật Chi Chi trắng trắng mềm mềm bên trong, càng dễ nựng.
"Chỉ có mấy món đó thôi sao?" Vệ Lễ ôm hài tử, giơ mắt nhìn Triệu Hi Hằng, ánh mắt chân thành, bên trong tràn đầy nghi vấn.
Triệu Hi Hằng vỗ vỗ trán.
Một năm bốn bộ xiêm y, một năm bốn bộ xiêm y...
Lời thề như chém đinh chặt sắt của Vệ Lễ lúc trước đến nay nàng còn nhớ rõ rõ ràng, vả mặt cũng đến quá nhanh rồi...
Nhưng hắn hẳn là cũng không để ý, vả mặt cũng bị quen.
"Chàng rảnh rỗi không có chuyện gì thì bớt thề đi." Triệu Hi Hằng nghiêm túc khuyên bảo, đỡ cho mặt phải sưng phù.
"Hả?" Vệ Lễ đang nghiêm túc chọn xiêm y cho nữ nhi mặc hôm nay, thình lình nghe nàng nói như vậy, kỳ quái ngẩng đầu.
Hắn có thề cái gì sao?
Không có a.
Tiệc trăm ngày phải tiến hành "Lễ đặt tên", "Lễ nhận người thân", xem như một ngày kỷ niệm quan trọng rất đáng giá.
Hẳn là phải ôm Chi CHi ra ngoài cho mọi người xem, nhưng bên ngoài trời rất lạnh, Chi Chi cho dù thân thể có tốt cũng không thể chịu gió thổi như thế.
Rốt cục, con bé mặc xiêm y hổ con, lại choàng áo ấm tròn vo một cục, Vệ Lễ ôm lấy, ngồi trong phòng đốt than ấm áp mời mọi người vào thăm.
Chi Chi được phụ thân ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại đặt lên trên vai Vệ Lễ, hai má phúng phính chen chúc nhau nhưng hai viên trôi nước trắng mĩm, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, phối hợp với cái mũ nhung hình hổ con màu vàng, thật khiến nhân tâm đều muốn rơi xuống.
Một số người muốn nựng mặt Chi Chi là vì con bé đáng yêu; một vài khác người muốn bóp bóp mặt Chi Chi, thuần túy là bởi vì muốn xả hận Vệ Lễ, vì Chi Chi thật sự rất giống Vệ Lễ.
Một chưởng ngày hôm đó của Vệ Lễ không tính nghiêm trọng, Trần Nhược Giang phun một ngụm máu, dưỡng hai ba ngày liền vui vẻ.
Hắn lại gần, giang hai tay hướng về phía Chi Chi, "Ôm một cái có được không?"
Chi Chi đang nhu thuận nằm, nghiêng đầu nhìn hắn hung hăng a a lên hai tiếng, sau đó ôm chặt cổ Vệ Lễ xoay đầu qua hướng khác.
Đây ý là không cho ôm.
Trần Nhược Nam không chút lưu tình nở nụ cười hai tiếng, cười đến mức mặt Trần Nhược Giang lúc đỏ lúc trắng.
Hắn địa vị thấp hèn, thôi cần nói gì đến chuyện tôn nghiêm.
Phụ thân tiểu cô nương đã hung dữ với hắn, tiểu cô nương cũng hung dữ với hắn?
"Cho a di ôm đi!" Trần Nhược Nam vì tiến thêm một bước đả kích Trần Nhược Giang, giang hai tay về hướng Chi Chi.
Chi Chi nhìn nàng ta hai mắt, sau đó lại hung hung a a hai tiếng.
Nhưng con bé vừa nhỏ lại mềm mại, co hung hăng thì cũng chỉ nhìn như chó con xù lông, thậ đáng yêu đến chết được, làm tim Trần Nhược Nam muốn tan thành nước.
Được rồi, không cho ôm thì không ôm, đều nghe tiểu bảo bối.
Cứ qua một tràng như thế, Chi Chi ai cũng không cho ôm, tới gần một chút đều hung hung a a mấy tiếng.
Có người ngầm nói khẽ, "Còn nhỏ vậy mà đã giống hệt phụ thân, trưởng thành rồi không biết còn bá đạo đến đâu."
Trần Nhược Nam đi tìm Triệu Hi Hằng. Lúc trước Cẩu Đản Nhi mang về một con mèo cái mang thai đã sinh được hai con, Trần Nhược Nam tìm Triệu Hi Hằng xin một con, chờ hai tháng sau mới đến ôm đi, hiện tại đã hai tháng.
Triệu Hi Hằng nhìn ánh mắt tỏa ánh sáng của Trần Nhược Nam, bỗng nhiên có chút điểm sợ đả kích nàng ta, "Ngươi đi theo ta."
Mèo con có thể chạy nhảy rồi.
Trần Nhược Nam nhìn hai cái bóng lưng nhỏ xíu tròn trịa như hai cục gạo nếp ở trong phòng, chân cũng mềm nhũn.
Mèo con nghe động tĩnh, quay đầu lại.
Trần Nhược Nam cười không nổi.
Trời đất chứng giám, Cẩu Đản Nhi lớn lên đen tuyền một màu rất đẹp, nó mang về một con mèo cái trắng như tuyết cũng như một tiểu tiên miêu, nhưng không nghĩ tới khi sinh con ra lại xấu như vậy.
Xấu một cách rất độc đáo.
Hai con mèo con, một con trên người toàn một màu lông trắng, nhưng không hiểu sao mặt lại đen tuyền, giống như mới đi đào than trở về.
Một con khác thì trên người là màu đen, nhưng không hiểu sao đen đến đỉnh đầu lại chuyển trắng, nhìn từ xa giống như con mèo bị trọc đầu.
...
"Ta..." Trần Nhược Nam liếm liếm môi.
"Ngươi chọn một con." Triệu Hi Hằng dùng ánh mắt cưỡng bức nàng ta, không cho nàng ta rút lời.
Trần Nhược Nam rưng rưng chọn con lông trắng mặt đen kia.
Xấu thì xấu thôi, biết đâu nuôi nuôi một hồi lại trở nên đẹp.
Vệ Lễ lần thứ sáu hỏi Triệu Hi Hằng, "Huynh trưởng sao còn chưa tới? Hắn nói hôm nay tới rồi mà."
"..." Triệu Hi Hằng âm u liếc hắn một cái, đừng tưởng rằng trong lòng chàng đánh cái tính toán nhỏ nhặt gì ta không biết.
Vệ Lễ rất đúng lý hợp tình, "Hôm nay là một ngày quan trọng, cần phải cho nữ nhi gặp được cữu cữu của nó chứ."
Tạ Thanh Úc cố gắng đuổi kịp, cuối cùng trước yến tiệc buổi trưa đã chạy đến, tuyết rơi đường trơn, xe không dễ đi, bởi vậy chậm trễ chút thời gian.
Vừa mới đến trước cửa, thị vệ liền vô cùng nhiệt tình hô lớn, "Cữu lão gia đến!"
Một tiếng tiếp một tiếng, đèn lồng đỏ chót trong sân cũng rung lên, đặc biệt vui vẻ.
Sau đó vài người vây quanh, dẫn hắn cùng Lý Thanh Long vào bên trong, vừa nghênh vừa hứng thú bừng bừng nói, "Cữu lão gia ngài không biết đâu, chủ công chúng ta sáng sớm nay đã luôn miệng nhắc ngài, luôn cho người hỏi ta sao ngài còn chưa tới."
Tạ Thanh Úc bị bọn họ dong dài, mặt không có biểu tình gì, đôi mắt cũng không ánh sáng.
Bị Vệ Lễ luôn miệng nhắc là chuyện tốt sao?
Hắn hôm nay chính là nể mặt mũi A Đam cùng hài tử nên mới đến, ai thèm để ý tới tên Vệ Lễ kia nói nhảm?
mỗi ngày mỗi ngày miệng cứ liên tu bất tận như bôi mỡ, buổi tối khuya cũng đốt đèn muốn cùng hắn đàm đạo, mấu chốt là miệng chó còn không mọc ra ngà voi.
Tạ Thanh Úc được nghênh tiến vào phòng tổ chức yến hội.
Vừa thấy hắn, Vệ Lễ liền ôm hài tử đi đến bên cạnh Tạ Thanh Úc, Tạ Thanh Úc nghĩ hôm nay là ngày tốt, vì thế nhếch miệng cười, khách khách khí khí cùng hắn chào hỏi.
"Huynh trưởng, nhìn xem cháu gái của ngươi đây." Vệ Lễ không nói nhiều, xoay mặt Chi Chi về phía Tạ Thanh Úc cho hắn xem.
Nụ cười trên mặt Tạ Thanh Úc cơ hồ không nhịn được, "Xinh, thật đáng yêu."
Hắn nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà của Chi Chi, mặc cho ai vừa nhìn cũng biết là nữ nhi của Vệ Lễ, trách không được cái tên này không có ý tốt ngày ngóng đêm trông hắn đến.
Vệ Lễ hài lòng, nội tâm càng sảng khoái, mục đích của hắn hôm nay đã đạt được, nhưng vẫn là gian xảo gian xảo chỉ vào Tạ Thanh Úc, nói với Chi Chi, "Đây là cữu cữu, biết không? Cữu cữu, là ca ca của a nương Chi Chi đó."
Tạ Thanh Úc đời này thật chưa bao giờ muốn trợn mắt nhìn trời như hiện tại.
Hắn mở mắt nói dối, "Chi Chi lớn lên thật giống A Đam khi còn nhỏ."
Dù sao không thể để cho Vệ Lễ quá đắc ý.
Lý Thanh Long nhăn nhăn nhó nhó, đứng sau lưng Tạ Thanh Úc nhìn chằm chằm Chi Chi.
A! Đây chính là ngoại tôn nữ của Huệ Vũ hoàng đế, đôi mắt thật to lớn, thật xinh đẹp.
Vệ Lễ định đưa Chi Chi vào trong ngực Tạ Thanh Úc, "Huynh trưởng có ôm một cái hay không?"
Hắn đánh bàn tính đùng đùng, kỳ thật căn bản không muốn để Tạ Thanh Úc ôm khuê nữ hắn, nhưng may mà Chi Chi biết nhận thức, không muốn gần người lạ, lát nữa Chi Chi không cho ôm, xấu hổ vẫn là Tạ Thanh Úc.
Tạ Thanh Úc làm gì từng ôm hài tử, cả người bắt đầu cứng đờ, tay cũng không biết bỏ đi chỗ nào.
Nhưng biểu hiện của Chi Chi rất ngoài ý liệu, con bé lại đồng ý cho Tạ Thanh Úc ôm, hai cánh tay tròn ngắn ngủn giơ về hướng Tạ Thanh Úc rất tự nhiên, Vệ Lễ căn bản đã không muốn Tạ Thanh Úc ôm hài tử của hắn, sao có thể thật sự đưa vào trong lòng Tạ Thanh Úc, vội vàng lại ôm trở về, "Huynh trưởng không biết ôm hài tử, lần này thì thôi đi vậy."
Hắn tức giận đến hận không thể đánh mông Chi Chi, tiểu hỗn đản ăn cây táo rào cây sung, không biết lòng phụ thân.
Hóa ra là không phải không muốn gần người lạ, chắc là bọn Trần Nhược Giang cũng không đủ đẹp đi.
Nữ nhi của Vệ Lễ cùng họ mẫu thân, gọi là Triệu Đồ Lâm, chuyện này mọi người đã sớm biết, ngay từ đầu mọi người còn cả kinh miệng cũng không thể khép, nhưng sau đó lại thoải mái như không.
Hài tử nhà người ta, thích gọi là gì thì gọi là đấy, mắc mớ gì đến bọn họ?
Bất quá vì vậy mà lại nhìn ra, Vệ Lễ đối với Triệu Hi Hằng mười phần chân thành, ngay cả đứa con đầu đều cho cùng họ với nàng, phải là tình cảm tốt đến mức nào mới có thể làm như vậy?
Hoa Thượng Nhạc hôm nay cũng tới. Lần trước chuyện mật thám, Vệ Lễ vẫn luôn chưa tính toán với hắn, hắn trái lo phải nghĩ, trong lòng sợ hãi, thừa dịp ngày tốt, Vệ Lễ cao hứng, uống nhiều hai ly bồi tội với Vệ Lễ, để Vệ Lễ triệt để buông xuống khúc mắc mới được.
Thường ngày Vệ Lễ có uống nhiều rượu Triệu Hi Hằng cũng không xen vào, nhưng tối hôm nay còn có chuyện phải làm, nàng âm thầm bấm một cái lên hông hắn, "Uống ít chút."
Hắn vừa quá chén liền cái gì cũng mờ mịt, không làm được gì cả.
Vệ Lễ vẫn thời thời khắc khắc nhớ kỹ, gặp người mời rượu, khuyên mãi mới cho mặt mũi uống một chén. Yến hội tan, màn đêm buông, người khác còn thanh tỉnh.
Tân khách trọ ở Tây Viện, hắn thay bộ xiêm y dính hơi rượu ra, lại súc miệng, lặng lẽ hỏi, "Chi Chi đâu?"
"Vừa thức."
Hai người đốt đèn, Vệ Lễ từ dưới mái hiên ngoài cửa chuyển vào một vò rượu.
Triệu Hi Hằng ngồi ở một bên, nhìn hắn đang lấy bùn vàng ra.
Ánh đèn vàng cam dưới ánh nến âm u, dâng lên một loại cảm giác ấm áp, một nhà ba người ngồi vây quanh, cảnh tượng rất ấm áp. Vệ Lễ trong lúc nhất thời có chút ngốc, khi hắn từ trong sơn động được cứu ra, không dám nghĩ đến cảnh tượng như vậy; Khi hắn ở Đan Đông cướp được Triệu Hi Hằng, cũng không dám nghĩ cảnh tượng như vậy.
Trong cuộc đời của hắn, thời khắc tốt đẹp nhất cũng chỉ là như thế này thôi. Tất cả những hy vọng xa vời hắn không bao giờ dám nghĩ này, hiện giờ đang từng cái từng cái thực hiện được.
Triệu Hi Hằng cũng không nghĩ tới, sau khi a Gia a nương rời nàng mà đi, còn có một ngày nàng có thể có người nhà ngồi vây quanh ánh nến ấm áp thế này.
Nhưng mà...
Nàng đá Vệ Lễ đang ngẩn người một chân, "Chàng làm gì vậy! Bùn khô bây giờ!"
Vệ Lễ phản ứng lại, vội vàng đem lụa bố bọc kín lên trên vò rượu, sau đó dùng bùn vàng phong lại kỹ.
Khi bùn vàng khô một nửa, Triệu Hi Hằng ôm Chi Chi, Vệ Lễ đỡ cẳng chân như ngó sen của Chi Chi, ấn một bàn chân nhỏ lên lớp bùn phong kín miệng vò rượu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.