Chương trước
Chương sau
Vệ Lễ vội vàng cãi lại, hơi có chút giấu đầu hở đuôi, "Biết ôm hài tử thì có ích lợi gì? Ta hỏi ngươi có biết gấp thảm hay không mà."
Tống tướng quân nhặt cái thảm rơi xuống trên mặt đất lên, cũng không tức giận, ngược lại còn cười ha hả, sau đó đem cuốn cái thảm thành một cuộn ngắn nhỏ, thuần thục dùng phương thức ôm trẻ con biểu hiện ra cho Vệ Lễ nhìn.
"Nhớ năm đó khi A Tuyền sinh ra, ta cùng với mẫu thân con bé đều là lần đầu tiên làm phụ mẫu, mẫu thân con bé thì yếu ớt, căn bản cũng không ôm nổi hài tử, nhưng thuộc hạ thông minh lanh lợi, sớm đã học với người ta trước rồi, bỏ xa mẫu thân con bé một đoạn nha. Bây giờ nhớ lại biểu tình kinh ngạc của mẫu thân A Tuyền khi thấy ta ôm con bé, thật buồn cười."
"Chủ công sắp phải làm phụ thân, cũng có thể học trước một ít nha, đến lúc đó ôm hài tử chơi."
Vệ Lễ vịt chết còn mạnh miệng, rõ ràng đã bị người ta biết, còn muốn giữ mặt mũi, hắn nghênh ngang bước tới bên giường dựa vào một cái, giọng nói bất thiện, "Biết ôm hài tử có ích lợi gì? Ta cũng không ôm làm gì, người xưa không phải cũng nói ôm cháu không ôm con, hơn nữa có Triệu Hi Hằng ôm hài tử là đủ rồi, ta quản nhiều như vậy làm cái gì."
Trong giọng nói Tống tướng quân mang theo rất nhiều cảm khái cùng hoài niệm, sau đó coi lời nói của Vệ Lễ như không khí, tiếp tục nói, "Ôm hài tử là như vầy đây, trước tiên nhẹ nhàng nâng đầu của nó lên, sau đó đưa tay đỡ lấy sau lưng của nó, cuối cùng cẩn thận chậm rãi ôm dậy, úp vào ngực, tiểu hài tử xương cốt giòn, không cẩn thận một chút là dễ dàng gãy."
Vệ Lễ nghe hắn giảng giải cẩn thận, cảm thấy dáng vẻ hắn rất có kinh nghiệm, theo bản năng quay đầu nhìn, đôi mắt chăm chú, Tống tướng quân kề sát vào chút, biểu hiện chậm rãi từng động tác cho hắn nhìn.
"Chủ công nhìn hiểu chưa? Không hiểu thì thuộc hạ lại làm lại một lần."
Tống tướng quân hỏi một lần, Vệ Lễ nháy mắt hoàn hồn, vội vàng nghiêng đầu đi, mũi chân chầm chậm đá đá mặt đất, biếng nhác về sau khẽ mắng, "Ta đã nói ta không ôm hài tử, Tống tướng quân cho dù có làm lại một ngàn lần một vạn lần ta cũng sẽ không nhìn, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài đi!"
"Vật thuộc hạ liền đi ra ngoài, chủ công nghỉ ngơi thật tốt." Tống tướng quân rất khéo hiểu lòng người, cũng không giũ thảm ra, mà là thật cẩn thận đặt về trên đầu giường, sau đó còn đóng cửa lại Vệ Lễ, tỏ vẻ mời ngài tự nhiên.
Tất cả hành động của Tống tướng quân đều giống như đang im lặng nói: Chủ công đừng xấu hổ, luyện tập ôm hài tử cũng không phải chuyện gì xấu hổ.
Vệ Lễ buồn bực nhìn theo bóng lưng Tống tướng quân, hận không thể xé hắn thành mấy mảnh, đáng chết, cho dù có nhìn ra, thì nói ra làm cái gì? Không có nhãn lực!
Hắn thẹn quá thành giận, nắm lấy gối đầu bên cạnh ném vào trên cửa, sau đó gối đầu mềm mềm rơi xuống mặt đất, không có tiếng vang gì, nửa điểm cũng không thể trút căm phẫn.
Hắn còn muốn ném chút thứ khác, thuận tay lại bắt lấy cái thảm Tống tướng quân đặt ở đầu giường, vừa định ném ra, chợt dừng lại, theo bản năng thu nó về, sau đó đặt ở trên gối đầu.
Vệ Lễ nhìn chằm chằm cái thảm cuốn lại thành một cuộn, nhịn không được đỏ mặt, hắn nhìn hồi lâu, giống như có thể từ cái thảm lông dê trắng toát này nhìn ra được tiểu hài tử vậy.
Hắn không được tự nhiên ho một tiếng, chạy tới trước cửa, xác định trong viện vẫn an tĩnh, không có người nào.
Triệu Hi Hằng bảo hắn xem quyển sách kia, cái gì mà đi đi tới tới ấy nhỉ?
"Ba... Ba người cùng đi..." Thật đúng là cần có một lão sư, đúng vậy.
Vệ Lễ vỗ đầu, nghĩ ra.
Hắn cảm thấy, sách cũng không thể đọc chay, hắn kỳ thật có thể thực hành triệt để hơn chút...
Dù sao nhiều học thêm một kỹ năng cũng không mất mặt, hơn nữa đến khi hắn học xong, Triệu Hi Hằng còn chưa học, hắn liền có thể khoe khoang trước mặt Triệu Hi Hằng rồi.
Vệ Lễ học theo dáng vẻ Tống tướng quân, thử ôm cái thảm dậy, cảm giác mình làm thế này thật sự có hơi ngốc.
- ----
Quỳnh Lâm Yến cũng tổ chức ở hành cung trên mặt nước, tuy Triệu Hi Hằng cảm thấy nàng tổ chức Quỳnh Lâm Yến này cũng không hẳn là cái Quỳnh Lâm Yến nghiêm chỉnh gì, nhưng Bình Châu này vốn là một địa phương nhỏ, vẫn nên cố gắng xử lý cho giông giống một chút, ít nhất không thể để cho người ta coi thường.
Nàng mang thai, không thích hợp ngủ muộn, nếu như theo thông thường, giờ Tuất mở tiệc, yến hội sẽ kéo dài cho đến tận giờ Tý, nàng thật sự thức không nổi, bởi vậy buổi chiều khi trời hãy còn sáng, người liền đã lục tục đến dự.
Người giữ vị trí khôi thủ là một nam nhân dáng người nhỏ gầy trẻ tuổi, làn da trắng nõn, mắt to, nhìn cực kỳ thanh tú, lại có chút nam sinh nữ tướng. Hắn ngồi ở vị trí đầu tiên, đối mặt để cho mọi người đánh giá, không có chút nào khó chịu hay thấp thỏm, ngược lại còn hứng thú bừng bừng, thần thái sáng láng.
Tiếp theo là một người trẻ tuổi dáng người cao to, khuôn mặt thường thường vô kỳ, nhưng phúc hữu thi thư khí tự hoa (*),giơ tay nhấc chân tràn đầy khí phái làm cho không ai có thể bỏ qua.
(*) phúc hữu thi thư khí tự hoa: trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa.
Triệu Hi Hằng đưa mắt quét từ trên xuống các vị bên dưới, nếu nói từ cử chỉ khí độ, đều thật không tồi.
Nhìn quần áo bọn hắn, có người ra bộ phú quý, cũng có người đầy vẻ hàn môn, mỗi bên chiếm một nửa.
Người xuất thân hàn môn phần lớn không kiêu ngạo không siểm nịnh, xuất thân phú quý cũng không có cao ngạo đắc ý.
Hai mươi người sau này đều phải trở thành đồng liêu với nhau, không tránh khỏi nâng ly cạn chén, khách khí một phen, cho đến khi yến hội diễn ra quá nửa, đều cảm giác uống bao nhiêu cũng say không đủ, cũng đều quen thuộc với nhau rất nhiều, bầu không khí đã không còn câu nệ nặng nề như lúc mới bắt đầu, dần dần có thêm chút tiếng nói, tiếng cười.
Khi Triệu Hi Hằng mời bọn hắn dự tiệc, cố ý nhắc nhở, đừng quá quy củ.
Trong đó có mấy người lớn gan, đem mấy ly chén gom lại cùng một chỗ, lấy đũa muỗng gõ lên, có ly chứa nước hoặc ít hoặc không chứa nước, phát ra những âm thanh trong trẻo vù vù khác nhau như tiếng nhạc khí, sau đó lại xướng ca lên, hát phần lớn đều là Kinh Thi hoặc Sở Từ.
Tuy là yến hội mang theo rượu thịt, nay lại ngoài ý muốn thêm chút phong lưu lịch sự tao nhã, bọn họ ca hát nhẹ nhàng, mơ hồ có thể nghe ra khái vọng cùng ý chí thể hiện bản thân, còn có không khí vui vẻ phấn khởi khi thi đỗ.
Thấy Triệu Hi Hằng chỉ ngồi ở ghế trên, nhìn nhóm bọn hắn gật đầu, ý bảo việc càng có nhiều người thì sẽ càng có nhiều loại hình tụ hội khác nhau hơn, nên không có gì phản đối, yến tiệc liền vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Đào kề sát Triệu Hi Hằng, cười nói với nàng, "Đây toàn là những người đọc sách nha, hiện tại lại ồn ào lên như cái chợ ấy."
Tống Tuyền hỏi, "Muốn bảo bọn họ dừng lại hay không?"
Triệu Hi Hằng cũng cười trả lời, "Đừng động bọn họ, như vậy là vô cùng tốt rồi."
Nàng nhìn về phía dưới, ngay cả người vốn hay ngại ngùng như Thẩm Đô An vậy mà cũng hiếm khi hoạt bát được thế này.
"Bọn họ tương lai đều sẽ là đồng liêu, phải cộng sự cùng nhau nhiều." Triệu Hi Hằng lắc đầu, nụ cười càng đẹp, "Nói cộng sự cũng không chuẩn xác, là phải cùng nhau giúp Vệ Lễ làm việc triều chính, Bình Châu hiện giờ chỉ là một châu tương đối nhỏ, nhưng tương lai sẽ càng lúc càng lớn, bọn họ nói không chừng sẽ là những văn thần đời đầu tiên, đợi đến lúc công thành danh toại mà hồi tưởng lại, chắc hẳn cảm khái rất nhiều."
"Bọn họ hiện tại hòa thuận vui vẻ, cũng không biết tương lai có bao nhiêu người trong đó vẫn còn ở đây, người nào không đi nơi khác, hay người nào lại cắt đứt quan hệ với người nào." Triệu Hi Hằng thở dài, cảm giác sau khi mình mang thai, cảm xúc cũng thay đổi nhạy cảm đi nhiều.
Tống Tuyền nghe xong lời Triệu Hi Hằng nói như vậy, nhịn không được đưa mắt xuống nhìn, ánh mắt như thu hết cảnh tượng tình người nóng lạnh vào, trong lúc nhất thời, trăm loại cảm xúc xông lên đầu, càng lúc càng nóng hơn.
Ở cái nơi Bình Châu nho nhỏ này, nàng ta đã được sinh ra và lớn lên, hiện giờ so sánh với trước đây, hình như đã có sự thay đổi lớn.
Nó không chỉ là một châu đơn giản như trước nữa, mà là một triều đình sơ khởi đã có khung xương sẵn.
Đang cảm thán, một người thị vệ từ bên cạnh nhảy lên, nhỏ giọng thì thầm vào bên tai Tiểu Đào một phen, Tiểu Đào thần sắc ngưng lại một chút, thấp giọng nói cho Triệu Hi Hằng nghe.
"Vậy thì dẫn người vào tới đi." Sau khi Triệu Hi Hằng nghe xong, thần sắc cũng bắt đầu không vui, "Vừa lúc ngay trước mặt mọi người, quang minh chính đại nói cho rõ ràng, nếu như trong đó có cái gì oan khuất, cũng đừng để ai ủy khuất."
Thị vệ cúi đầu đáp ứng, lại vội vàng chạy chậm ra ngoài, sau đó không lâu, một nam nhân trung niên cơ hồ là bổ nhào vào quỳ trên đại điện.
Hắn mặc áo dài màu xanh, đầu chít khăn, ăn vận kiểu như thư sinh, cằm cùng trên môi đều để râu.
"Thảo dân có chuyện bẩm báo!" Thanh âm hắn sắc nhọn, cơ hồ như đang gào lên.
Không khí thân thiện trong nháy mắt an tĩnh lại, trở nên lặng phắt đến có thể nghe được tiếng kim rơi, những người bên dưới kia sôi nổi ném ánh mắt về phía nam nhân trung niên đang quỳ trên mặt đất.
Nam nhân trung niên thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi càng bắt đầu kích động, cả người phát run, mặt cũng đỏ lên.
Triệu Hi Hằng nâng nâng tay, ý bảo hắn nói tiếp.
Thư sinh mặc áo xanh này lòng đầy căm phẫn, chắp tay nói, "Tiểu nhân là Lý Cảnh Hiển, đứng thứ 21 trong lần khoa cử này, dựa theo quy định của cuộc thi, vốn nên trở lại nguyên quán, nhậm chức tiểu lại ở quận phủ địa phương."
Hắn thở ra một hơi, tiếp tục nói, "Nhưng tiểu nhân vốn là đứng thứ 20, bởi vì trong lần khoa cử lần này, có người đã lừa gạt giám khảo, lại đứng vào hàng ngũ một trong hai mươi người đứng đầu. Tiểu nhân trái lo phải nghĩ, cảm thấy quá oan khuất, vì thế đặc biệt đến tố giác."
"Là có người làm rối kỉ cương?"
Hai mươi người kia hai mắt nhìn nhau, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.
Lý Cảnh Hiển mơ hồ nghe được tất cả mọi người đang thảo luận chuyện này, hơn nữa trong giọng nói mỗi người đều mang theo rất nhiều khinh thường, hắn nhịn không được thả lỏng, đắc ý, "Người lừa trên gạt dưới này, chính là lần này người đứng thứ hạng đầu tiên, Tôn Chiêu Tốn!"
Thanh âm hít ngược khí lạnh từng tiếng tiếp một tiếng, mọi người đều phát ra cảm thán không thể tưởng tượng nổi, tại sao có thể là Tôn Chiêu Tốn?
Tôn Chiêu Tốn từ lúc hương lý đề cử lên vẫn một đường đứng đầu bảng a! Nếu như hắn là người làm rối kỉ cương, thì làm thế nào có thể làm được nhiều lần như vậy mà vạn vô nhất thất, không bị phát hiện?
Triệu Hi Hằng ném ánh mắt về phía người đứng đầu bảng lần này, Tôn Chiêu Tốn, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú của hắn đỏ ửng, hung hăng cắn chặt răng, đôi mắt trừng lớn, tay nắm chặt thành quyền đặt ở trên đầu gối, cả người đều căng chặt đến cực hạn.
"Lý Cảnh Hiển, nói chuyện cần phải có chứng cớ, ngươi làm sao biết Tôn huynh làm rối kỉ cương? Ngươi lại có chứng cớ gì?" Những người này tốt xấu gì cũng là những thành phần vô cùng ưu tú, phải sàng lọc hết tầng này đến tầng khác mới có thể chọn ra tới, không thể bị hai ba lời nói là liền nhiễu loạn trong lòng, có người đứng ra, dẫn đầu đặt câu hỏi.
Thứ 20 cùng thứ 21 thật sự chênh lệch rất lớn, ý nghĩa là một người có thể lưu lại thành Bất Hàm, nhậm chức trước mặt chủ công trước mặt, nhưng người thì lại bị trả về quận, phải nhận sắp xếp sai bảo từ quận thủ, đây là đãi ngộ một trời một vực nha.
Nếu như bị trả về quận, vậy cũng không biết phải khi nào mới có thể được thăng chức.
Bởi vậy khó có thể đảm bảo tên Lý Cảnh Hiển này vì bóp chết một người để mình được lưu lại thành Bất Hàm nhậm chức mà có nói dối hay không.
"Ta nói hắn làm rối kỉ cương khi nào chứ! Ta không phải nói chuyện làm rối kỉ cương!" Khuôn mặt Lý Cảnh Hiển dữ tợn vặn vẹo, "Ta nói là nói hắn lừa trên gạt dưới, giả tạo thân phận!"
"Vốn dĩ hôm nay ta muốn đi về rồi, kết quả khi giữa trưa trả phòng, vậy mà ngoài ý muốn biết được, lần này người đầu bảng của chúng ta Tôn Chiêu Tốn, vậy mà là nữ tử!"
Lời này của hắn vừa nói ra, toàn bộ yến hội đều ồ lên, chuyện này còn kích thích hơn cả chuyện làm rối kỉ cương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.