Triệu Hi Hằng theo bản năng muốn tìm Vệ Lễ thương lượng, bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra hắn đã đi chiến trường hai tháng, đến nay còn chưa về. Chỉ có thư tín lục tục truyền lại. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy đừng để việc này quấy rầy hắn, hắn ở trên chiến trường cũng không cho ra được ý kiến mang tính xây dựng gì, hỏi cũng chỉ làm hắn phiền lòng. "Báo!" Thanh âm cao vút của Tống Tuyền từ bên ngoài truyền đến, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân vội vàng. Nàng ta giống như cơn gió vội vội vàng vàng mở cửa tiến vào, ba bước thành hai bước, mang tin chiến báo đưa cho Triệu Hi Hằng, trên khuôn mặt hào sảng tràn đầy ý mừng. "Phu nhân, chủ công ngày hôm trước đã đánh hạ hai thành A Lặc Thái, Phú Dụ, lại đánh cho Cao Lệ lui một trăm dặm." A Lặc Thái cùng Phú Dụ là hai phòng tuyến trọng yếu nhất của Cao Lệ, vốn là lãnh địa của bộ lạc Mạt Hạt, một trong bảy bộ tộc ít ỏi do Cao Lệ chiếm lấy miền Đông Bắc gom vào, thống nhất đất nước cùng với năm bộ lạc còn lại là Uế Mạch, Phù Dư, Ngạc Ôn Khắc, Mạt Hạt và Khiết Đan. Hai toà thành này cơ hồ chiếm cứ một phần ba lãnh thổ của Bắc Cao Lệ, sau khi chiếm được hai toà thành này rồi, thì việc đoạt được Bắc Cao Lệ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Triệu Hi Hằng liên tục lật tờ tiệp báo xem qua một lần lại một lần, cuối cùng xác nhận mình không phải đang nằm mộng, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu thế tấn công thuận lợi như vậy, đại để là trước tháng chín liền có thể trở về, sinh kỳ của nàng là từ đầu tháng chín cho đến giữa tháng chín. Hai tháng căng thẳng cao độ, hôm nay mới thắng triệt để một lần, trên dưới trong quân ngoại trừ thở dài nhẹ nhõm một hơi, càng thêm vui mừng khôn xiết. Vệ Lễ hạ lệnh khao thưởng tam quân, tu chỉnh hai ngày, thế cho nên ngoài doanh địa mấy dặm đều có thể nghe được tiếng hoan hô. Vệ Lễ dẫn người vào phủ Phú Dụ. Dương Trạch Lạp bị thương, đang an dưỡng, Trần Nhược Giang dẫn người vào phủ Phú Dụ cùng A Lặc Thái để dán thông báo cùng tuần tra, tỏ vẻ đây thuộc sở hữu của mình, Tống tướng quân thì đi an ủi thương binh, còn chuẩn bị buổi tiệc tối ăn mừng. Trên đầu vai Vệ Lễ quấn một vòng lại một vòng vải thưa, dưới vải thưa còn hơi rỉ ra chút máu đỏ, nhưng hắn như không cảm thấy đau đớn, mặt không đổi sắc, quấn xong vòng cuối cùng liền dùng răng xé ra rách, cột chắc, sau đó mặc xiêm y vào. Nước trong chậu đồng đã bị nhuộm dần thành màu đỏ. Cái này đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là tổn thương nhỏ, không có gì phải gấp gáp. Trận đánh này nói dễ cũng dễ, nói không dễ cũng thật đúng là không dễ. Phong cách hành quân của Cao Lệ cực kỳ nhất trí với phong cách ngoại giao của bọn họ, sợ hãi rụt rè, không lên được mặt bàn, chọc cho người nổi lửa giận lên bốn phía, sau đó lại cuốn đuôi gấp rút thu binh chạy về như lũ chuột đồng xám xịt. Làm người khác vô cùng giận dữ, nên không khỏi làm mất đi sĩ khí của đối phương. Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, Vệ Lễ giả vờ tức giận, chính diện thì phát động tấn công mãnh liệt, kì thực lại ám độ trần thương, âm thầm bao vây, lúc này mới một lần đoạt được Phú Dụ cùng A Lặc Thái. Điểm gian nan là do tốn thời gian quá lâu, sĩ khí rất dễ bị hao mòn; điểm dễ dàng là do quân đội Cao Câu Ly chiến lực không mạnh. Sau khi Vệ Lễ đem đổ bỏ nước trong thau đồng, hắn cuốn chăn nằm trên giường, nhìn chằm chằm đỉnh doanh trướng trên đầu, thật lâu vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, hắn lại ôm chăn ngồi dậy. Hắn muốn biết hôm hay Triệu Hi Hằng khi nào thì rời giường, khi nào thì ăn cơm, ăn cái gì, hài tử lớn bao nhiêu rồi, máy thai mấy lần, có ai bắt nạt nàng hay không. Loại tưởng niệm lảm nhảm không hề có chút dinh dưỡng nào này, từ khi hắn chưa rời thành Bất Hàm liền bắt đầu lan tràn phát tán ra, tích luỹ lại theo thời gian, một ngày lại càng nặng nề bức thiết hơn với một ngày, cơ hồ khó có thể khắc chế. Xét đến cùng, chỉ một câu thôi, hắn nhớ Triệu Hi Hằng, hắn không rời nàng được. Nhưng cho dù tưởng niệm như thủy triều mỗi lần lại càng hung mãnh hơn tràn đến, thì trong thư, Vệ Lễ cũng chưa từng một lần viết một câu hắn nhớ nàng. Hắn cũng muốn viết ra, nhưng cảm thấy như vật không tốt lắm, quá khiếp nhược. Lại nhớ tới không lâu trước đây mình còn cười nhạo a gia và nương Triệu Hi Hằng gửi thư tín cho nhau muốn buồn nôn, nên càng không dám viết xuống chữ nhớ này. Tính ngày một chút, hiện giờ cách lần trước hắn viết thư cho Triệu Hi Hằng, đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, hắn lại tích góp chút lời muốn nói với nàng, nhưng nếu viết thường xuyên như thế hình như cũng không tốt nhỉ? Mày Vệ Lễ nhíu lên, vo chăn thành một cục, cằm nhọn ấn lên trên chăn, chân dài gác lên mép giường, lộ ra một khúc mắt cá chân mạnh mẽ rắn chắc hơi trắng bệch, một mỹ cảm cấm dục. Hắn bóp bóp ngón tay, năm đó a gia Triệu Hi Hằng viết thư cho nương của nàng, là hai tháng một phong. U Châu cách Tấn Dương đại khái cũng gấp sáu lần khoảng cách từ Phú Dụ đến thành Bất Hàm, dựa theo tính toán như thế, hắn nếu như cứ vài ngày viết một lần, thì cũng không tính là nhiều hơn cả phu thê Triệu Tinh Liệt đâu nhỉ? Viết cũng không cần nói mấy lời ngọt ngào đến phát ngấy kia, vậy sẽ có vẻ như hắn không rời khỏi Triệu Hi Hằng được, dễ dàng làm cho nàng ỷ sủng sinh kiêu ngạo. Nhưng mấy điều đó cũng không phải mấu chốt, mấu chốt là, lần trước Triệu Hi Hằng hồi âm hỏi hắn, cái bảng chữ mẫu nàng nhét trong đống hành lý kia, hắn đã viết xong chưa? Hắn một chữ còn chưa nhúc nhích, tướng quân nhà ai lên chiến trường còn phải đi tập viết theo bảng chữ mẫu chứ? Hẳn là... Hẳn là... Hẳn là... Mày hắn sắp chau lại thành một đường. Hắn xem sổ con đều thấy tốn sức, càng miễn bàn mấy thứ này. Hắn tính trái tính phải, đều không tính ra được cái cớ gì, cuối cùng đành nhăn mặt, rút từ trong ống tay áo ra một tờ giấy, dùng bút chấm mực, tại ghi nhớ lại những lời hôm nay muốn nói với Triệu Hi Hằng trong đầu. Loáng thoáng nhìn thấy trên giấy đã dài ra cả một đoạn. Vệ Lễ thổi khô vết mực xong, lại nhét giấy lại trong tay áo, thôi hôm nay tạm thời nhẫn nại, không viết thư, đợi đến ngày mai lại viết. Ngày mai đem mấy lời tích cóp này viết vào luôn vậy. Cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế vậy, hắn càng không còn buồn ngủ một chút nào, lại đi loang quanh trong phòng. Ở bên ngoài trời vừa hửng sáng, trước sân có trồng một cây hoa quế khí khái cao vút, thanh tú mạnh mẽ, cành lá xanh um tươi tốt. Ánh nắng xuyên qua khe hở các cành lá chiếu xuống, rắc những giọt nắng loang lổ lên mặt đất, dưới tàng cây là một bộ bàn đá ghế đá, có vài chiếc lá quế nằm chỏng chơ. Nếu như người một nhà trong đêm hè hoặc là buổi trưa, ngồi ở dưới tàng cây ngắm ánh trăng hoặc hóng mát, thật là một cảnh tượng không biết ấm áp đến nhường nào. Phụ thân, mẫu thân, cùng với hài tử mới sinh đang y y nha nha gọi. Đợi hài tử lớn một chút, liền chạy tới lui vòng quanh cây quế, hài tử chơi vui rồi mệt mỏi, liền quấn lấy phụ mẫu muốn ôm một cái, sau đó mẫu thân ôn nhu phe phẩy quạt cho hài tử. Cánh tay Vệ Lễ chống lên trên song cửa sổ, nửa người lộ ra ngoài. Hoặc là đợi đến tháng 9 tháng 10, người một nhà ngồi dưới tàng cây nhặt hoa Quế, sau đó làm thành mứt hoa Quế hoặc là bánh hoa Quế. Hắn nhìn nhìn cái cây hoa Quế này, cảm thấy hẳn nên trồng một cây trong sân viện của hắn cùng Triệu Hi Hằng, dù sao sân cũng đủ lớn. Khi Triệu Hi Hằng sinh hài tử là tháng 9, nàng không thể đi ra ngoài nhặt hoa Quế, nhưng hắn có thể. Chờ sang năm, nàng liền có thể ôm hài tử nhìn hắn nhặt hoa Quế, còn thêm mấy năm sau nữa... Vệ Lễ bấm đầu ngón tay tính, khóe miệng vỡ ra một độ còn thật rõ ràng, như một tên ngốc tử. "Chủ công?" Trần Nhược Giang cẩn thận chậm rãi gọi hắn. Hắn vừa tiến đến liền nhìn thấy Vệ Lễ đang cười hết sức đần độn, còn tưởng rằng bị trúng tà. Vệ Lễ vội vàng thu xếp lại biểu tình trên mặt mình cho nghiêm chỉnh, dùng đuôi mắt đi liếc hắn, "Chuyên kêu ngươi làm ngươi làm xong hết rồi? Trở về sớm như vậy?" Trần Nhược Giang vội gật đầu, "Làm xong làm xong rồi, chủ công yên tâm." Vệ Lễ bĩu bĩu môi, cằm hơi hất lên về hướng cây Quế kia trong viện, "Đợi trở về, ngươi cũng tìm cái cây hoa quế trồng vào trong sân viện ta đi." Biểu tình trên mặt Trần Nhược Giang cơ hồ vỡ ra, ở Bình Châu mà trồng cây Quế? "Trong viện?" Hắn hỏi lại một lần. Vệ Lễ gật đầu. Trần Nhược Giang cảm thấy Vệ Lễ không phải đàn làm khó hắn, mà là muốn mạng của hắn, ở Bình Châu mà trồng cây Quế ngoài trời, điên rồi sao? "Chủ công, cây hoa quế này là của chủ nhân phủ Phú Dụ phủ, hắn vung tiền như rác vận chuyển từ Thanh Châu đến, dọc đường đi hao phí vô số nhân lực vật lực, chỉ vì muốn một lần nhìn cây Quế nở hoa." Lời này Vệ Lễ không thích nghe, thì sao chứ, tên chủ nhân phủ Phú Dụ này còn có thể giàu hơn so với hắn được sao? Trần Nhược Giang nhìn thái độ của Vệ Lễ hiển nhiên là biết hắn không nghe hiểu mình nói có ý gì, vội vàng nâng một cái ngón tay lên, khoa tay múa chân nói, "Một lần, chỉ có thể nhìn thấy một lần, cái cây này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mùa đông năm nay cũng sẽ bị đông chết. Cây Quế phải trồng ở Thanh Châu hoặc là những địa phương ở phía Nam ấm áp như Thanh Châu mới có thể sống được, Bình Châu mùa đông còn có thể đông chết người, đừng nói cây Quế." Sắc mặt Vệ Lễ nhất thời trở nên khó coi, không chỉ là vì những ảo tưởng tốt đẹp dưới gốc cây Quế của hắn bị tan vỡ, càng là vì Trần Nhược Giang đứng trước mặt hắn nói huỵch toẹt ra hết như vậy, làm hắn rất không còn mặt mũi, cho thấy hắn không có kiến thức. Mặt hắn trầm xuống, giơ chân đá vào trên mông Trần Nhược Giang, "Cút đi, tháng này đừng để cho ta gặp lại ngươi." Trần Nhược Giang đỡ lấy thân cây, khó khăn lắm mới không bị ngã sấp xuống, mông đau nhức, Vệ Lễ này thật là, cho dù thịt trên mông hắn có dày cũng không khỏi biết đau a! "Chủ công, không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay hai ta còn gặp." Sau khi nói xong, Trần Nhược Giang che mông, lảo đảo lết đi. Mặt Vệ Lễ thoạt xanh thoạt trắng, hung hăng đạp một chân vào cái ghế bên cạnh, mẹ nó hắn không trồng được hoa Quế, thì hắn trồng cây khác không được sao! Dù sao cũng là trồng cây! Ghế lảo đảo rồi ổn định lại, Vệ Lễ lại đạp thêm một chân, lần này liền ngã lăn ra rồi. Lão tử sớm muộn gì cũng đánh lấy Thanh Châu, mang cây Quế về trồng đầy một sân! Hắn tức giận đứng ở bên giường, rút từ phía dưới ra một cái thảm mỏng, nghĩ nghĩ, liền cuốn cái thảm thành một khúc hình trụ dài cỡ cánh tay, to cỡ hai cổ tay. Nhìn nhìn xem nó giống cái gì đó hay không, nhưng bây giờ cũng không nói nổi là nó giống cái gì. Vệ Lễ nhìn cái cuộn thảm dài dài tròn tròn kia, liếm liếm môi, quên mất cảm giác không thoải mái mà Trần Nhược Giang mang cho hắn, kéo tay áo lên, thử đem cái cuộn thảm mềm nhẹ này ôm vào tay. Hắn vươn hai tay ra trước, dùng lòng bàn tay nâng nó lên, tiếp theo nhíu nhíu mày, hình như không phải như vậy, như vậy cũng không an toàn, sẽ dễ dàng lăn xuống. Vệ Lễ lại lăn lăn cái cuộn thảm này vào bên trong cánh tay, lăn đến trong khuỷu tay, như vậy an toàn hơn, nhưng tư thế này quá mức cứng ngắc, hắn định dùng bàn tay vỗ vỗ cái cuộn thảm nằm trong khuỷu tay, nhưng rất bất đắc dĩ không cách nào chạm đến. Mà khi hắn còn đang buồn rầu nghiên cứu xem tư thế nào cho chính xác, Tống tướng quân đẩy cửa ra, "Chủ công a!" Vệ Lễ có tật giật mình, run một cái cơ hồ làm rớt cái cuộn thảm ở trong tay xuống, theo bản năng ôm chặt lại. Ánh mắt Tống tướng quân chậm rãi dừng trên cuộn thảm trong lòng Vệ Lễ, lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ. Vệ Lễ mím môi, mặt và bên tai đều nóng muốn thiêu cháy, vội vàng giũ cái thảm ra, hỏi, "Tống tướng quân, biết gấp thảm không?" Tống tướng quân lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy từ ái cùng ý cười, "Thuộc hạ không biết gấp thảm, nhưng thuộc hạ biết ôm hài tử." "Rầm ~ " Sắc mặt Vệ Lễ cứng đờ, thảm trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]