Sau khi ăn Haidilao xong, hai người đi đến khu trò chơi, ngồi trên đu quay cao chọc trời. 
Hết cách thôi, Đàm Tích vẫn một mực thích những thứ mà lũ trẻ con thích, còn Hoắc Kỳ thì sẵn sàng chiều chuộng cô. 
Vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, có thể nhìn thấy toàn cảnh khói lửa nhân gian, Đàm Tích thẫn thờ nhìn xung quanh, Hoắc Kỳ thấy trong mắt cô không có ý cười, bèn hỏi: “Tích Tích, có tâm sự sao?” 
Đàm Tích bật cười: “Vậy mà anh cũng có thể nhìn ra à.” 
Không thể không nói, cũng thật là lợi hại. 
Cô quả thực có tâm sự, nhưng vẫn luôn giấu kín, bởi vì khó khăn lắm mới có chuyến đi này, cô không muốn Hoắc Kỳ lo lắng cho mình. Cô càng hy vọng khi yêu đương bản thân có thể chia sẻ niềm vui chứ không phải là nỗi buồn. 
Xung quanh rất yên tĩnh, Hoắc Kỳ nắm lấy tay cô: “Em phải nhớ, quay đầu lại thì sau lưng luôn có anh.” 
Anh luôn sẵn lòng là chỗ dựa vững chắc nhất của cô. 
Đàm Tích cảm thấy trong lòng ấm áp, chậm rãi gối đầu lên vai Hoắc Kỳ: “Thật ra cũng không có gì to tát. Trong khoảng thời gian này em đã gặp một chị gái đáng thương, thường xuyên bị bạo hành gia đình. Sau khi nghe buổi tọa đàm, chị ấy muốn dũng cảm mà đối diện, ý định muốn ly hôn.” 
“Chuyện này cũng tốt mà.” 
“Tốt thì tốt, nhưng vấn đề thực tế khắc nghiệt là không có tiền, chị này có một đứa con sáu tuổi, có lẽ là đã lên bậc tiểu học rồi, nếu chị ấy mang theo con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bac-si-hoac/933227/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.