Đối với chuyện chia tay bạn trai đã quen được hai năm, Kiều Nhan cũng không nói thêm gì. Cô chỉ nói với cha mẹ là hai người không thích hợp nên chia tay, nói với bọn họ cho rõ, biết cô và đối phương cắt đứt sạch sẽ, về sau sẽ không có vấn đề gì. Dù sao, người hàng năm sinh sống ở nơi thôn quê luôn có quan niệm bảo thủ, nếu trực tiếp nói với họ là do nhà trai bắt cá hai tay nên từ bỏ bạn gái, mà bọn họ lại luôn đặt con gái yêu ở trên đầu quả tim mà yêu thương lại bị người ta đưa phí chia tay chạy về đây thì hai người sẽ không tránh khỏi thương tâm bi phẫn. Việc này chỉ có hại không có lợi, mặt khác đoán chừng họ sẽ không bao giờ dùng tiền cô đưa để chữa bệnh, như vậy lại tăng thêm phiền toái. Kiều Nhan xác định sau khi chia tay, chính là bỏ qua được một tên khốn nạn. Cha Kiều và mẹ Kiều không biết khúc mắc bên trong, nhưng đối với lý do chia tay mà con gái nói thì lại không tin tưởng lắm. Dù sao cũng đã ở bên nhau hai năm, nếu không thích hợp thì đã sớm hiểu rõ, như thế nào lại đợi tới bây giờ mới đột nhiên bởi vì không thích hợp lại lập tức chia tay. Hai vợ chồng lén cân nhắc một chút, đoán chừng có thể là do tình huống nhà bọn họ liên luỵ đến con gái. Tên đàn ông thành phố kia có lẽ không tốt như lời con gái nói, quả thực là người ta vẫn còn muốn kết hôn kiểu môn đăng hộ đối rồi. Nghĩ như vậy, cha Kiều mẹ Kiều đồng thời giải khai mối nghi ngờ, khó tránh khỏi trong lòng đau xót. Hai vợ chồng có lòng muốn làm chỗ dựa cho con gái, thế nhưng đối với tình trạng hiện tại lại không thể làm gì. Hơn nữa thấy con gái cũng không thèm để ý, xem như đã buông xuống, bọn họ cũng chỉ có thể tận lực không đề cập đến việc này, đều dựa theo ý tứ của Kiều Nhan, tạm thời để chuyện đó qua đi. Kiều Nhan thấy bọn họ không hỏi thêm gì nữa, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Mắt thấy tới thời gian ăn tối, bên trong phòng bệnh đã có người nhà bệnh nhân khác đi nhà ăn bệnh viện mua cơm, Kiều Nhan cũng chuẩn bị đi mua hai ba phần, lại bị mẹ Kiều ngăn lại. “Đi nơi đó tốn tiền, con mua một phần cho con ăn là được rồi, mẹ và cha con thì không cần đâu.” Mẹ Kiều nhỏ giọng dặn dò. Kiều Nhan nghi hoặc khó hiểu, “Vậy chứ cha mẹ ăn gì?” Mẹ Kiều lôi kéo tay cô vỗ nhẹ, cười muốn nói gì đó, thì cửa phòng bệnh truyền đến một tiếng hô kinh ngạc vui mừng. “Chị, sao chị lại ở đây?” Giọng nói thiếu niên trong trẻo sang sảng, còn có chút non nớt. Kiều Nhan nghe thấy giọng nói của người mới tới rất quen thuộc, xoay người xem thử. Đứng ở cửa là một thanh niên cao gầy tầm mười tám mười chín tuổi, mặc trên người áo ngắn tay quần dài sần sùi đơn giản. Da vì ăn nắng mà đỏ sậm, mắt to mày rậm, ngũ quan rất giống với cha Kiều đang nằm trên giường bệnh, mặt mày lại có vài phần bóng dáng của mẹ Kiều. Vị này chắc là em trai kém một tuổi rưỡi của nguyên chủ - Kiều Lỗi.
Trong tay của thằng bé có đem theo một bì vải trắng đã ngả màu vàng đựng này nọ, dường như là vội vàng chạy tới, đầu đầy mồ hôi nhìn phong trần mệt mỏi. Lúc thấy cô ở đây thì nét mặt Kiều Lỗi hết sức kích động. Chẳng qua, thằng nhóc vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, sau khi đi vào thì đem đồ ăn trong tay giao ra cho mẹ Kiều, sau đó lập tức vây quanh bên người Kiều Nhan quan tâm hỏi chuyện. “Chị, chị trở lại làm chuyện gì sao? Nghe nói công việc trong thành phố mỗi ngày đều bận rộn, chị làm gì vậy?” Thằng nhóc hỏi vì quan tâm, cha Kiều mẹ Kiều cũng lo lắng theo. Vì vậy, Kiều Nhan lấy lý lo thoái thác đã chuẩn bị trước lặp lại lần lữa là làm việc tốt được ông chủ thưởng thức, vậy nên được nhận tiền thưởng, vừa dịp trở về thăm bệnh cho cha Kiều. “Ông chủ hi vọng chị có thể giải quyết tốt chuyện trong nhà để có thể làm công tác tốt hơn. Cho nên sau khi nghe sự tình nhà chúng ta đã cho chị mấy ngày nghỉ, em không cần lo lắng.” Một lần nói dối thì cần rất nhiều lời nói dối khác để bổ khuyết, đối với chuyện này trong lòng Kiều Nhan hiểu rõ, đã sớm chuẩn bị xong giải thích để ứng đối khi đến đây. Ba người nhà họ Kiều sẽ không thể nào rời quê, cũng không biết tình huống ở thành phố thế nào, nghe cô nói như vậy thì dĩ nhiên buông xuống tâm trạng lo lắng. Mẹ Kiều vội vàng đưa tay đón lấy bao vải trắng đã ngả màu, nói với Kiều Nhan, “Tiểu Nhan, con mau đi mua cơm đi. Mẹ với cha con ăn cơm do em trai con đưa tới là được. Đúng rồi, có cần mẹ đưa tiền lẻ cho con không?” Nói xong lập tức muốn lấy túi tiền ra. Kiều Nhan xua tay cự tuyệt, chỉ nói trên người có đem theo tiền, bỏ qua hành động muốn lấy tiền ra của mẹ Kiều. Nhưng cô cũng không có đi mà nhìn về phía em trai như cái đuôi nhỏ đứng ở sau lưng cô, “Chân của em là đã xảy ra chuyện gì?” Từ lúc Kiều Lỗi đi vào thì hiển nhiên Kiều Nhan đã nhìn thấy có điểm không thích hợp. Cho dù người con trai mặc một bộ y phục cũ cũng có tinh thần phấn chấn, giống như mặt trời mọc lúc sáng sớm, hơn nữa dáng người cao cùng với vẻ ngoài dễ nhìn, vốn dĩ là chàng trai rất hoàn hảo. Nhưng mà không được hoàn mỹ ở chỗ, chân thằng bé đi bị khập khễnh. Kiều Nhan không khỏi nhíu mày, trong ấn tượng của nguyên chủ, quan hệ của hai chị em rất tốt. Lần trước trở về, người ở nhà còn rất tốt, như thế nào mà một năm trôi qua thì thằng nhóc này lại đi khập khiễng rồi. Theo ánh mắt nghiêm túc tìm tòi lý do của cô, Kiều Lỗi cúi đầu, ấp úng không chịu nói. “Con không cần hỏi nó, thằng bé không có mặt mũi nói đâu.” Mẹ Kiều lấy hai hộp cơm bằng inox từ trong bao vải trắng ra, thuận tiện nói. Nhớ tới chuyện này bà lại nhịn không được muốn trò chuyện với con gái một chút, dù sao con gái cũng đã phát hiện, có lừa gạt đi nữa cũng vô dụng. Từ miệng của mẹ Kiều, cuối cùng Kiều Nhan cũng biết được nguyên do. Thì ra chân Kiều Lỗi đi khập khiễng cũng là vì đi lên núi lấy tổ chim én nên bị thương. Lúc ấy vết thương ở chân của cha Kiều đã tái phát, trong nhà lại tiêu hết đồ, mẹ Kiều nơi nơi vay tiền. Vậy nên Kiều Lỗi đã vụng trộm đi theo người quen đi lên núi tìm ổ chim én, nghĩ có thể bắt lấy tiền, tiếp tục trị liệu cho cha. Bởi vì là lính mới, kinh nghiệm không đủ, mặc dù thằng bé có vận may tìm được ổ chim én, nhưng trong quá trình lấy xuống thì bị té. Nếu không phải người đi cùng kịp thời kéo thằng nhóc lại thì đoán chừng mạng nhỏ cũng không còn. Chỉ là mạng còn, nhưng lại bị thương tổn ở chân. Sau này nâng đến bệnh viện huyện trị thương, cuối cùng chân lại đi tập tễnh. Cha Kiều cũng thở dài theo, mang theo áy náy tự trách vô cùng. “Cha đừng thở dài, nếu con có tiền, nhất định sẽ chữa cho em trai.” Kiều Nhan đánh vỡ bầu không khí thương cảm nặng nề, vỗ tay khích lệ nói. Cô nói đầy chắc chắn, ý tứ trong lời nói làm cho mẹ Kiều và cha Kiều nháy mắt lại dấy lên hi vọng, ngay cả Kiều Lỗi cũng có điểm mong chờ, dù sao có thể làm người bình thường, ai lại nguyện ý cả đời đi tập tễnh chứ. Nhưng mà… “Chị, đó là tiền của chị, tốn trên người em là chuyện gì chứ. Chị chữa trị cho cha là được rồi. Em thì cứ vậy đi, cũng không phải là chuyện chết chóc gì.” Cuối cùng Kiều Lỗi lắc đầu nói. Thần sắc cha Kiều mẹ Kiều rối rắm.
Kiều Nhan nở nụ cười, tỏ vẻ trước kia là trong nhà cực khổ trăm bề để cung cấp nuôi dưỡng cô học đại học, hiện tại đến lúc để cô hồi báo. Mọi việc dựa theo lời cô cũng thông suốt theo, mới trấn an được người nhà. Xong xuôi hết thảy, cuối cùng mẹ Kiều cũng có thể an tâm ăn cơm, vội vàng thúc giục Kiều Nhan nhanh đi nhà ăn, đừng để bụng đói. Kiều Nhan nhìn thoáng qua thức ăn của hai người, phát hiện trong hộp cơm chỉ có một chút rau xanh xào cùng với cơm gạo lứt, một chút thức ăn mặn cũng không có. Thở dài, cô bảo em trai Kiều ăn trước một quả táo, ở lại chiếu ứng, bản thân mình thì ra ngoài tìm người hỏi đường, không đến mười phút sau cô đem theo bốn phần cơm trộn rau thịt cho bệnh nhân đem về. Sau khi nhìn thấy mẹ Kiều không nhịn được lẩm bẩm tiếc tiền, nhưng mà đều mua về cả rồi, hơn nữa dưới sự kiên trì của Kiều Nhan, ba người đã lâu ăn bậy ăn bạ giờ lại có thịt ngon để ăn. Ăn cơm xong, vốn dĩ Kiều Nhan còn muốn đi tìm bác sĩ để biết rõ bệnh tình của cha Kiều, thêm cái chân của em trai Kiều. Nhưng sau đó cô lại phát giác ra lúc bọn họ đang ăn cơm thì bác sĩ người ta đã tan tầm về nhà, bọn họ muốn tìm người cũng chỉ có thể đợi ngày mai. Sắc trời đã tối, mẹ Kiều muốn lưu lại chăm sóc, em trai Kiều vội vàng trở về, gọi Kiều Nhan cùng nhau đi, ngày mai lại tới thăm cha mẹ. Kiều Nhan nhìn một vòng, nhìn đến trước giường bệnh nhân khác bình thường đều có ghế xếp và mền, đoán chừng là của người nhà dùng qua đêm. Nhưng ở giường của cha Kiều chỉ có một băng ghế, hiển nhiên là mẹ Kiều đang ngồi chịu đựng. Cái này sao có thể được chứ, đừng để đến lúc đó vừa chữa xong một người thì người kia lại đổ bệnh. Kiều Nhan không để ý khuyên can của mẹ Kiều, cường ngạnh tìm y tá cho bằng được, bỏ thêm giường và chăn cho cô, có mười vạn đồng chi tiêu, phí không đủ thì bổ sung thêm là được. Đợi đến khi từ bệnh viện đi về sơn thôn thì Kiều Nhan cũng không cho em trai Kiều đi đường núi về nhà, mà bao một chiếc xe chở hai chị em quay về thôn. Đường núi gập ghềnh uốn lượn, trăng sáng sao thưa, trong thôn yên tĩnh, có chút ánh sáng yếu ớt từ đèn đuốc, trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng nhộn nhạo. Kiều Nhan ngồi xổm ở bên đường nhỏ nôn mửa không dứt, cảm giác lắc lư khi ở trên xe làm cơm tối cô ăn đều ói hết. “Chị, chị không sao chứ?” Kiều Lỗi lo lắng hỏi. Kiều Nhan đứng lên lắc đầu, nhìn đến bóng người cách đó không xa là của em trai Kiều, sau đó quẹo vào con đường trong trí nhớ. Nhà họ Kiều ở vị trí cuối thôn, hai người đi một lát đã đến. Dưới màn đêm, một ngôi nhà nhỏ với mấy gian phòng gạch ngói cộng thêm thềm đá, lẳng lặng đứng ở đó, mang vài phần tịch liêu quạnh quẽo. Kiều Lỗi vào nhà rất nhanh bật bóng đèn, vội vàng làm chuyện gì đó, vừa về đến nhà lập tức không rãnh rỗi. Kiều Nhan đi trong phòng nguyên chủ nhìn một chút, bên trong đã quét dọn chỉnh tề, chỉ cần thu nhập một chút, buổi tối cũng có thể trực tiếp ngủ. Bôn ba một ngày, sau khi rửa mặt đơn giản, Kiều Nhan bảo Kiều Lỗi nói cho cô biết tình huống trong nhà một năm này. Sau đó nằm trên giường gỗ vừa xa lạ vừa quen thuộc, đem trí nhớ của nguyên chủ nghĩ nghĩ một lần, không biết từ khi nào thì đã ngủ say. Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhan bị gà trống đánh thức, bối rối một hồi lâu mới phản ứng được đây là nơi nào. Em trai Kiều dậy từ sớm đã nấu xong cháo, một nồi khoai lang đỏ đã luộc chín, cộng thêm bánh bao, lại đưa cho Kiều Nhan một chén rau trộn, một chén nước củ cải non, bảo cô ăn với bánh bao. Kiều Nhan cũng không có ghét bỏ, chỉ là còn chưa ăn được hai miếng thì trong nhà nghênh đón một nhóm người tới cửa. “Tiểu Nhan đã về rồi à. Cháu xem, có phải hay không là nên kết toán hoàn trả cho chúng ta. Tuy rằng là hàng xóm láng giềng, nhưng tiền nhà ai cũng không phải do gió thổi tới, cứu gấp không cứu nghèo, đúng hay không?” Dẫn đầu là một thím mặt tròn vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Đi sau bà ta còn có không ít người, đều là những người mà mẹ Kiều vay mượn tiền. Bọn họ nghe nói con gái sinh viên nhà họ Kiều đã trở về từ tối qua, mấy người cộng lại một chút tiền, sợ đối phương kéo dài không trả nổi, chuyện như này trong huyện cũng không phải là chưa từng xảy ra. Kiều Nhan không biết tình huống cụ thể, không có tuỳ tiện trả lời, nhìn về phía Kiều Lỗi. “Chú dì, không thể thư thả vài ngày hay sao? Chờ chân của cha cháu được chữa khỏi, cháu lập tức đi ra ngoài làm công kiếm tiền trả nợ cho mọi người.” Vẻ mặt Kiều Lỗi đau khổ thỉnh cầu nói. Nhưng mà mọi người nếu đã tới, chắc chắn không thể vì một câu nói của cậu mà đẩy lùi. “A Lỗi à, không phải chúng ta không nói chuyện tình nghĩa, chỉ là chân của cha cháu bị thương, tốn nhiều tiền như vậy còn không có tốt lên, đó chính là đổ tiền vào động không đáy, khi nào mới thấy lối ra đây.” “Đúng vậy, không nói đến chân của cha cháu, chính là cái chân này của cháu thì sao? Đi ra ngoài làm công có thể kiếm bao nhiêu chứ, bên ngoài kiếm tiền khó như vậy, thằng nhóc cháu cũng đừng có mạnh miệng để nói cho chúng ta nghe.” “Chị cháu không phải đã tốt nghiệp đại học sao? Có thể làm việc kiếm tiền rồi.” Mọi người anh một lời tôi một lời, chặn họng Kiều Lỗi tuổi trẻ non nớt, cũng cho Kiều Nhan đứng ở giữa biết được nguyên nhân bọn họ tới cửa. Không biết đám người đó làm sao lại biết tin tức cô trở về, đặc biết tìm tới cửa để tính toán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]