Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên Ninh Thu Thu có một tinh thần kiên cường dẻo dai , sau phi phàn nàn một lúc cô lại bắt đầu vui vẻ nói : “ À , hôm nay em nghe nói phòng làm việc của Quý Vi Lương bị rút vốn , anh có biết chuyện này không ? "

" Biết . "

Đối mặt với gương mặt bát quái của vợ , Triển Thanh Việt nói : " Là tôi cho người làm đó . "

Ninh Thu Thu : " . . . "

Tuy rằng em biết chắc chuyện này có liên quan đến anh , nhưng anh có cần dứt khoát thừa nhận như vậy không hả ?

" Triển Thanh Viễn . . . anh ta không có ý kiến gì sao ? "

Triển Thanh Việt nhướn mày : " Em rất lo lắng cho nó nhỉ ? "

" ? ? ? "

Lỗ tại nào của anh nghe được tôi rất quan tâm đến anh ta vậy , trong lòng Ninh Thu Thu lặng lẽ dựng thẳng ngón giữa lên , cô tuy giận nhưng lại không dám nói gì , tủi thân giải thích .

“ Em không có ! Chẳng qua là em cảm thấy anh em hai người vì vậy mà xích mích rất không đáng thôi . "

Vì Quý Vi Lượng mà đoạn tuyệt quan hệ , không hề đáng một chút nào .

Hơn nữa nam nữ chính bị thật sự có thể chia rẽ sao , ngộ ngỡ Triển Thanh Viễn trở thành đại thần pháo hội thì làm sao bây giờ !

Nghĩ vậy Ninh Thu Thu vội vàng nói : " Anh đừng can thiệp vào việc của bọn họ nữa , dù sao Triển Thanh Viễn cũng là một người trưởng thành , anh ta tự có cách nghĩ của riêng mình , nếu anh ta không muốn thì anh quản lý Trác Sâm đi , công ty giải trí của chúng ta cùng lắm thì không mở nữa , có được không ? "

Ngay cả công ty giải trí cũng không muốn nữa rồi . " Xem ra em vẫn còn rất quan tâm đến nó ? "

Lời nói của Triển Thanh Việt nồng nặc mùi giấm chua , hận không Triển Thanh Việt nồng nặc mùi giấm chua , hận không thể đem ba chữ “ tôi đang ghen " viết lên trên mặt .

Ninh Thu Thu cảm thấy hai mắt của mình nếu như có thể biến hình , nhất định là đã mãn nhãn QAQ .

Cô nên rửa sạch nối oan ức này như thế nào đây !

Hiện tại cô muốn treo tên Triển Thanh Viễn khốn kiếp kia lên đánh một trận , cứ như vậy làm tổng tài bá đạo như trong truyện không được sao , tại sao lại ném cái nồi lên người bọn họ vậy .

Bọn họ nhìn giống chỗ để cho anh ta ném nồi hay sao ?

" Chẳng qua là em cảm thấy , thà rằng bản thân vất vả cực khổ bắt đầu lại một lần nữa còn hơn là nhặt cái có sẵn , trước kia Trác Sâm nằm trong tay anh ta , em không biết xấu hổ giành lại cho anh , hiện tại anh ta đột nhiên trả lại , không phải là bị ngốc rồi chứ ? "

Triển kẻ đần Thanh Việt : " . . . "

Tại sao anh có cảm giác như mình bị mắng nhỉ ?

Triển Thanh Viễn nói : " Mặc dù tôi rất muốn đáp ứng em . "

" Nhưng . . . "

" Nhưng mà anh sợ ông nội em sẽ tức giận nhảy khỏi mộ đánh tôi . "

Ninh Thu Thu : " . . . "

Ông nội em , ông nội em . . . ba từ này nghe có vẻ rất vui tại !

Không , cái này cùng ông nội của cô không có một xu quan hệ , cô không nên ném nồi cho cái người không nói được câu nào tốt đẹp , không sợ bị ông trời khiển trách này nữa .

Khi cô còn muốn nói gì đó , loa phát thanh của trường học đột nhiên vang lên , là giọng nói của " hiệu trưởng " Trần Dần của bọn họ , bởi vì là người dẫn chương trình của đài truyền hình quốc gia nên nghe giống như là một chương trình thời sự .

“ Tất cả học sinh chú ý , kế tiếp chúng tôi sẽ để chủ nhiệm lớp , lớp trưởng kiểm tra phòng , xin mọi người hãy chuẩn bị kỹ . “

" . . . "

Mùa đông khắc nghiệt bắt soạn bài thì thôi đi giờ lại còn kiểm tra phòng !

Hơn nữa kiểm tra phòng lại còn thông báo khắp nơi , không biết đây là cái kiểu kiểm tra gì nữa , lúc trước bọn họ đi học giáo viên lúc nào cũng tập kích bất ngờ đấy !

Ninh Thu Thu bị cái tình tiết thiên vị học sinh này cảm cho cảm động suýt khóc .

Tuy nhiên nếu đó là nội dung nhiệm vụ , với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp , Ninh Thu Thu đành phải tạm biệt Triển Thanh Việt rồi mặc quần áo đi ra ngoài .

" Thu Thu " , Triển Thanh Việt gọi cô .

" Hả ? "

Ninh Thu Thu vừa mặc quần áo vừa hỏi : " Có chuyện gì vậy ? "

" Hình như Diệu Diệu nhớ mẹ của nó . "

Những người nuôi chó mèo thường thích gọi chó mèo là con của mình , Ninh Thu Thu cũng thường xuyên tự nhận mình là mẹ nó , hơn nữa cái danh xưng cha kia cô không muốn gắn ở trên người Triển Thanh Việt .

Cái từ cha chó này nghe rất kỳ quái nên anh Triển cũng từ chối .

Ninh Thu Thu nghe xong nở nụ cười : " Cái đồ vong ân phụ nghĩa kia có lương tâm rồi hả ? "

" Ừ "

Triển Thanh Việt cười khẽ , " Cha nó cũng có chút nhớ . "

" . . . "

Diệu Diệu nhớ mẹ , cha nó cũng có chút nhớ , Triển Thanh Việt quanh co lòng vòng như vậy hẳn là muốn nói nhớ cô đây .

Tại sao . . . đột nhiên lại trở nên buồn nôn như vậy , khuôn mặt của Ninh Thu Thu nóng lên , cô thừa nhận mình bị những lời này trêu ghẹo .

Bọn họ chỉ mới xa nhau một ngày . Không đúng không đúng , sự tình khác thường tất có quỷ , Ninh Thu Thu loại bỏ hết bong bóng màu hồng trong đầu ra và nói .

" Anh Triển , không thể tưởng tượng được anh lại thâm tàng bất lộ như vậy , lại có thể nhớ nhung mẹ . . . của một con chó ..."

Triển Thanh Việt : " ? ? ? "

Tại sao trên thế giới này lại có một người phụ nữ như vậy chứ ?

Anh Triển cảm thấy chính sách dụ dỗ này không thích hợp với người như Ninh Thu Thu .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.