Lúc này , điện thoại của Ninh Thu Thu kêu lên , cô lấy ra nhìn thoáng qua , ngoài ý muốn là người đã lâu không gặp . . . Triển Thanh Viễn .
Triển Thanh Viễn căn bản sẽ không liên lạc với cô , Ninh Thu Thu không biết anh ta muốn làm gì , nghe máy : " Alo . "
“ Hai người đã về nhà rồi sao ? "
Giọng Triển Thanh Viễn có chút khàn khàn .
Ninh Thu Thu có chút khó hiểu với sự quan tâm của anh ta : “ Đến rồi , sao thế ? "
“ Cô đi ra cửa đi , tôi đưa cô chút đồ , cô đưa cho anh tôi . "
" . . . Sao anh không tự mang vào đi , anh trai anh đang ở trong phòng khách . "
Ninh Thu Thu liếc mắt , yêu cầu này quá khó hiểu , dù Triển Thanh Viễn không rảnh , cũng phải đi tìm quản gia hay người giúp việc gì đó đến giúp anh , chứ không phải là cô .
Triển Thanh Viễn ở bên kia hơi khựng lại , đè ép cuông họng nhỏ giọng nói : “ Coi như tôi cầu xin cô . "
Ninh Thu Thu : " ? ? ? "
Đây là trên trời sắp đổ mưa đỏ hả ?
Người ta đã hèn mọn đến mức này rồi , Ninh Thu Thu không còn cách nào , đành phải dặn dò quản gia lấy nước và đồ ăn của chó cho Diệu Diệu , tự mình đi ra ngoài , xem rốt cuộc Triển Thanh Viễn muốn làm gì .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-trai-nguoi-thuc-vat-cua-nam-chinh/2383370/chuong-42-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.