Chương trước
Chương sau
Lúc này , điện thoại của Ninh Thu Thu kêu lên , cô lấy ra nhìn thoáng qua , ngoài ý muốn là người đã lâu không gặp . . . Triển Thanh Viễn .

Triển Thanh Viễn căn bản sẽ không liên lạc với cô , Ninh Thu Thu không biết anh ta muốn làm gì , nghe máy : " Alo . "

“ Hai người đã về nhà rồi sao ? "

Giọng Triển Thanh Viễn có chút khàn khàn .

Ninh Thu Thu có chút khó hiểu với sự quan tâm của anh ta : “ Đến rồi , sao thế ? "

“ Cô đi ra cửa đi , tôi đưa cô chút đồ , cô đưa cho anh tôi . "

" . . . Sao anh không tự mang vào đi , anh trai anh đang ở trong phòng khách . "

Ninh Thu Thu liếc mắt , yêu cầu này quá khó hiểu , dù Triển Thanh Viễn không rảnh , cũng phải đi tìm quản gia hay người giúp việc gì đó đến giúp anh , chứ không phải là cô .

Triển Thanh Viễn ở bên kia hơi khựng lại , đè ép cuông họng nhỏ giọng nói : “ Coi như tôi cầu xin cô . "

Ninh Thu Thu : " ? ? ? "

Đây là trên trời sắp đổ mưa đỏ hả ?

Người ta đã hèn mọn đến mức này rồi , Ninh Thu Thu không còn cách nào , đành phải dặn dò quản gia lấy nước và đồ ăn của chó cho Diệu Diệu , tự mình đi ra ngoài , xem rốt cuộc Triển Thanh Viễn muốn làm gì .

Quản gia đi lấy chậu của chó cho Diệu Diệu , lúc về phát hiện Diệu Diệu bị giam trong phòng sắp điên rồi , điên cuồng nhảy tới nhảy lui trên sàn nhà và sofa , nhìn thấy ông ấy bước vào con để chân xuống đất bày ra tư thế tấn công .

Tuổi tác của quản gia không nhỏ , lại bị con vật này dọa sợ , liên tục lùi lại mấy bước , Diệu Diệu càng hưng phấn hơn , phát ra một tiếng kêu to trầm thấp về phía ông ấy , so với con chó vừa nịnh nọt với Ninh Thu Thu thì như hai con hoàn toàn khác nhau .

“ Gâu . . . Gừ ! "

Diệu Diệu nhỏ giọng gầm gừ , như là chó sói .

Quản gia : " . . . "

Ông ấy cảm thấy bản thân cần có thuốc trợ tim khẩn cấp .

Bởi vì dáng vẻ của con chó ngốc Diệu Diệu này rất có lực chấn động , hơn nữa còn biết sợ mạnh hiếp yếu , quản gia thành công bị nó hù dọa , nhanh chóng đặt thức ăn cho chó xuống , che ngực chạy đi , không thấy lúc Diệu Diệu nhìn thấy thức ăn cho chó liền tỏ vẻ ngu ngốc .

Ninh Thu Thu đi đến cổng chính ở ngoài sân , quả nhiên thấy xe của Triển Thanh Việt , cô đi đến trước xe , cửa sổ ghế lái hạ xuống , lộ ra khuôn mặt râu ria xồm xoàm của Triển Thanh Viễn , nhìn như thể đã già đi mười tuổi , anh ta đâu còn dáng vẻ bá đạo tổng tài đẹp trai nữa chứ .

Ninh Thu Thu không nhịn được hỏi : " . . . Anh sao thế , thất tình bị đá hả ? "

“ Buồn cười "

Triển Thanh Viễn như mèo bị giẫm trúng đuôi , “ Nhìn ông đây giống bị đá sao ? "

" . . . Không giống , mà đúng vậy sao . "


Ninh Thu Thu nhớ lại nội dung cốt truyện trong sách một chút , đến thời điểm này , nhà họ Ninh đã là bốn bề toàn kẻ thù đã vào trạng thái đóng cửa , nhà họ Triển hợp tác với nhà họ Ninh nhiều năm , công ty của đối tác xảy ra chuyện , không thể chỉ lo thân mình , cũng gặp phải khó khăn trắc trở không nhỏ , thậm chí có thể nói là một khủng hoảng khá lớn .

Lúc này , gia đình Cổ Tình luôn ngấp nghé Triển Thanh Viễn , đúng lúc đưa ra quan hệ thống gia , đôi bên bắt tay , vượt qua khủng hoảng lần này .

Tình tiết máu chó đến rồi , Cổ Tình phóng đại khủng hoảng lần này truyền đến tại Quý Vi Lương , để Quý Vi Lương biết nhà họ Triển đã mất đi một đối tác như tay trái tay phải là nhà họ Ninh , cũng đang tràn ngập khó khăn , cần phải tìm kiếm dựa vào đối tác thương nghiệp tốt hơn để cứu vãn sự nghiệp của anh ta .

Đối tác thương nghiệp này , cách tốt nhất cũng là quan hệ thống gia . Nhưng Triển Thanh Viễn lại vì tình yêu mà dứt khoát từ bỏ , gánh chịu áp lực cực lớn đi cùng với cô ta , cô ta lại không thể giúp được bất kì việc gì , ngược lại còn phải dựa vào Triển Thanh Viễn , cản trở anh .

Quý Vi Lương không muốn để Triển Thanh Viễn khó xử lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu , dứt khoát rời khỏi Triển Thanh Viễn , thậm chí còn cùng đoàn làm phim truyền ra scandal với diễn viên nam , để Triển Thanh Viễn hết hi vọng . . .

Khụ khụ , lúc ấy nội dung cốt truyện mau chó này đã khiến Ninh Thu Thu thấy chấn động , nhưng bây giờ không phải nhà họ Ninh ở dưới sự giúp đỡ của Triển Thanh Việt , sự nghiệp liên tục lên cao như hạt vừng nở hoa rồi sao , sao dáng vẻ của Triển Thanh Viễn lại như cãi cọ ồn ào rồi bị đá thế .

Ninh Thu Thu muốn nhiều chuyện , nhưng hiển nhiên Triển Thanh Viễn không coi cô là chị gái tri âm để thổ lộ tất cả .

“ Cô đừng hỏi nhiều , làm phiền cô giúp tôi giao thứ này cho anh tôi . "

Anh ta nói xong liền đưa túi tài liệu ra .

Ninh Thu Thu không nhận lấy , Triển Thanh Viễn lườm cô : “ Không có bom độc , chỉ là tài liệu mà thôi , cô giao cho anh ấy là anh ấy sẽ rõ . "

“ Không phải vẫn đề bom độc , mà là , em trai , tại sao tôi lại cảm thấy cậu như đang giao di thư thế . "

" . . . "

Triển Thanh Viễn bị sặc một cái , “ Di thư cái quả trứng ấy , nhìn tôi giống người muốn đi tìm chết lắm à ? "

Đừng nói còn đỡ , Ninh Thu Thu đánh giá dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của anh ta .

“ Rất giống , cậu soi gương sẽ phát hiện ra bây giờ cậu rất giống người lái xe lao xuống nước chìm hồ tự sát . "

Triển Thanh Viễn bị cô chọc cho tức chết , muốn cô giao đồ sao cô lại nói nhảm nhiều như vậy , thế là khởi động xe.

Ninh Thu Thu đang nghĩ người này càng ngày càng dễ tức giận , anh ném tập tài liệu xuống dưới chân cô , lúc nghênh ngang rời đi còn nói : “ Đừng có ném đi . "

Ninh Thu Thu : " . . . "

Mẹ !

Ninh Thu Thu lườm chiếc xe đang nghênh ngang rời đi một lúc , nhặt tài liệu lên đi vào nhà , Triển Thanh Việt đã nói chuyện với ông cụ Triển xong rồi , ông cụ Triển nhìn thấy cô , híp mắt cười nói .

“ Thu Thu đến đây ngồi đi , những ngày qua đã để cháu vất vả rồi , vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc Thanh Việt . "

“ Không vất vả đâu ạ "

Ninh Thu Thu cũng không làm gì , cô đưa tập tài liệu trên tay cho Triển Thanh Việt , “ Triển Thanh Viễn bảo em đưa cho anh . "

Triển Thanh Việt nhìn thấy cái túi , sắc mặt nặng nề : “ Nó đâu ? "

Ninh Thu Thu hiểu rõ Triển Thanh Việt , dựa vào nét mặt của anh có thể phán đoán tâm trạng của anh vào lúc này , ro ràng là việc lớn không ổn , trong lòng tự nhủ quả nhiên tên khốn Triển Thanh Viễn này muốn hố cô , thế là quả quyết lựa chọn bán đứng anh ta : “ Vứt đồ lại liền chạy rồi . "

“ Sao thế ? "

Ông cụ Triển không biết giữa hai anh em đã xảy ra chuyện gì .

“ Không có gì "

Triển Thanh Việt gọi Tinh Tinh mang tập tài liệu lên bàn làm việc ở phòng sách , như không có việc gì nói .

" Rảnh rỗi lâu rồi , muốn học Khoa Phụ đuổi theo mặt trời . "

Ninh Thu Thu : “ ? ? ? "

Chỉ là . . . Cô chưa từng thấy Triển Thanh Việt như vậy , lúc Triển Thanh Việt hố người ta cũng là vẻ mặt vô hại , dù lúc đối mặt với đáng họ hàng lộn xộn của nhà họ Triển , cũng không thấy anh trầm mặt hoặc là tức giận .

Lúc này Triển Thanh Viễn thật sự làm anh bực bội rồi .

Ninh Thu Thu muốn hỏi một chút rốt cuộc Triển Thanh Viễn bị làm sao , nhìn thấy Triển Thanh Việt như vậy , cũng không dám lắm chuyện nữa , tai bay vạ gió , cô cũng không muốn trở thành bia đỡ đạn .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.