Chiếc xe mới mua của Kỳ Lạc có chút lớn mà tiểu khu kiểu cũ này lại không có phân chia vị trí đậu xe vì thế mà xe của các gia đình ở đây đậu lung tung, ánh đèn đường còn cái sáng cái hỏng cũng không có người quản lí phụ trách trông coi.
Kỳ Lạc liền đem xe ngừng dưới một đoạn đường tối om, mở cửa xuống xe, vòng đi tới ghế phụ bên cạnh.
Vừa lúc, Du Linh mở cửa xe, lưng đeo balo giá rẻ mà xuống xe, trong nháy mắt bị không khí nóng bức bên ngoài làm choáng ngợp, một bên khom lưng đùa nghịch làn váy, một bên hướng Kỳ Lạc nói:
"Anh, tạm biệt, cảm ơn anh đã đưa em về nhà."
Nói xong Du Linh vòng qua Kỳ Lạc liền hướng nhà mình đi tới.
Bõng tay lại bị Kỳ Lạc một phen túm lại.
Cô xoay người lại, giây tiếp theo, đã bị Kỳ Lạc ôm ở trong lồng ngực.
Thời tiết oi nóng, có lẽ là do nhiệt độ không khí làm Du Linh có cảm giác khô nóng, cô giãy giụa một chút, không những không có tránh thoát được cái ôm của anh mà còn làm anh đem cô ôm càng chặt hơn.
Bên kia đoạn đường tối om là một tòa nhà năm sáu tầng, trên mặt tường là những dây thường xuân leo dày đặc, một ít phòng không có đèn, một ít phòng còn đèn sáng, bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện.
Du Linh cảm giác chính mình bị vây hãm, cô lại giãy giụa một chút, sau đó chậm rãi thả lỏng xuống dưới, run rẩy hít một hơi thật sâu, tùy ý để anh ôm cô, không giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-trai-dai-nhan/218549/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.