Dọc đường đi, trên con đường rộng lớn xe cộ đông đúc, ven đường đèn nê ông màu sắc rực rỡ đã bắt đầu nhiều hơn.
Du Linh dựa vào ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cảnh vật chợt lóe rồi chợt mất ngoài cửa sổ, thoải mái đến mức buồn ngủ.
Bất quá tốt xấu gì cũng là ngồi xe Kỳ Lạc về nhà, dọc đường đi mà không nói cái gì cũng không tốt lắm.
Du Linh liền vực dậy tinh tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Lạc đang nghiêm túc lái xe, hỏi:
"Anh, ở trường cao trung chúng ta có mấy nữ sinh, hỏi anh có phải hay không về nước, em nên nói như thế nào?"
Kỳ Lạc hai mắt nhìn chăm chú phía trước, nghe vậy, quét một cái liếc mắt qua Du Linh, hiển nhiên không nghĩ sẽ rả lời cái vấn đề nhàm chán này của cô.
Cô liền đành phải lấy di động ra, nói:
"Em cùng các cô ấy nói, anh đã trở lại nha, các cô ấy hỏi em, anh có thể hay không tới mời khách, rủ các cô ấy đi chơi a."
"Em rảnh lắm sao?"
Kỳ Lạc hừ lạnh một tiếng, một tay nắm tay lái, một cái tay khác đoạt lấy di động Du Linh, phía trước vừa vặn là đèn đỏ, anh dẫm phanh xe dừng lại, sau đó rũ mắt nhìn lịch sử trò chuyện wechat của Du Linh.
Thấy Du Linh cũng không có đáp ứng mấy bạn học cao trung, liền đưa điện thoại di động trả lại cho cô, mặt mày nhạt nhẽo nói:
"Đừng làm loạn mà thay anh đáp ứng cái gì, ngày mai anh có việc."
"Vâng."
Du Linh bĩu môi, nhàm chán chọc chọc di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-trai-dai-nhan/218548/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.