Phía bên kia bàn tròn, sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Di Linh, bà Chu Khoái Khoái tức giận đến đến mức chỉ kém đem chiếc điện thoại đời mới của mình ném đi.
Rốt cuộc chỉ số thông minh của con gái bà thấp đến độ nào?
Kỳ Lạc hiện tại vẫn chú ý tới nó thì đủ thấy Du Linh có phúc phận như thế nào, Kỳ Lạc từ nhỏ đã thương yêu người em gái này, các em gái họ khác đều không bằng Du Linh.
Vậy sao con nhóc này không biết thân biết phận lấy lòng anh họ cơ chứ?
Đã là một cô gái 20 tuổi rồi, sao còn không học được đạo lí đối nhân xử thế, lại đối xử với anh trai khách sáo như với bạn bè.
Bà Chu Khoái Khoái dùng đầu ngón tay sơn màu đỏ thẫm lướt như bay trên màn hình di động, gửi một chuỗi tin nhắn mắng Du Linh.
Du Linh nhìn thoáng qua, bốn năm qua cô đã quen với sự mắng mỏ của mẹ nên căn bản là không cần trả lời tin nhắn.
Bởi vì Du Linh biết, càng trả lời, càng có thể khiến bà Chu Khoái Khoái nổi giận, vậy nên cứ để bà mắng cô đi.
Cô nên lo ăn trước.
Một lát sau, ở bát cơm trước mặt rơi xuống một con tôm đã lột vỏ, chấm tương.
Du Linh sững sờ, trong miệng nhai cơm, nghiêng đầu nhìn qua anh trai ngồi bên cạnh, anh đã buông đũa, ngón tay thon dài cầm một con tôm, lột vỏ sau đó dùng biểu tình nhàn nhạt mà chấm tương, cuối cùng để vào trong chén Du Linh. ngôn tình hoàn
Anh từ nhỏ đã rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-trai-dai-nhan/218545/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.