"A!"
Du Linh bị mẹ đánh lén một chưởng, phát ra tiếng kêu đau thê thảm, ánh mắt hàm chứa oán giận quay đầu lại, trong ánh mắt bà Chu Khoái Khoái cơ hồ như đang muốn nhắc nhở cô không được ngồi ở ghế cách xa Kỳ Lạc, dưới ánh mắt đang nhìn chăm chú của mọi người cô quay đầu đi hướng tới chỗ Kỳ Lạc.
Anh vẫn đẹp như vậy.
Là một chàng trai tuấn mỹ vô song nam, trên mặt lúc nào cũng là vẻ thờ ơ xa cách, mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt cùng với quần dài đen, trang phục cực kỳ đơn giản nhưng lại là nhãn hiệu quốc tế xa xỉ đứng đầu.
Khí chất so với bốn năm trước vẫn không thể nào khiến người ta không chú ý. Tạo cho người ta cảm giác đây là một người không dễ chọc
Mọi người theo ánh mắt Du Linh, sôi nổi quay đầu dừng ở trên người Kỳ Lạc, anh lại rũ mắt không phản ứng, chỉ nhìn di động cùng chìa khóa xe đặt ở trước mặt, sau đó một tay khoác lên trên lưng chiếc ghế trống bên cạnh, trên cổ tay là một chuỗi kim cương bồ đề giá trị mấy chục vạn khiến người người hoa mắt.
Anh đem chiếc ghế dựa trống kéo ra.
Ý rõ ràng muốn Du Linh lại đây ngồi.
Du Linh xém chút muốn xoay người chạy, nhưng nhớ tới sau lưng là bà mẹ sư tử Chu Khoái Khoái, chỉ có thể da đầu tê dại mà qua đi, ở đám nội ngoại thân thích kia có không ít người hâm mộ cũng có ghen ghét đồng thời mang theo ánh mắt muốn xem kịch hay, sau khi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-trai-dai-nhan/218544/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.