Sáng thứ tư, Tiêu Nguyên bất chợt tự động dậy sớm hơn mọi ngày mà chả cần ai gọi, cạnh bên cậu không có ai vì Thiệu Huy đã dậy sớm lo tu sửa chuồng cho đám thú. Cậu vẫn còn canh cánh trong lòng việc ngày hôm nay là ngày có chuyến xe chở hàng xuống thành phố. Nhưng nhớ kỹ lại, nếu cậu tự tiện về thì mẹ sẽ không thèm trả nợ cho cậu nữa mà bản thân cậu dù có nai lưng ra làm cả đời cũng chẳng trả được. Chỉ vì một phút bốc đồng mà phải chìm trong bể khổ, đúng là mày quá ngu ngốc rồi Tiêu Nguyên à. Cậu đành nằm xuống ngủ nướng thêm miếng nữa nhưng không ngủ được. Tiêu Nguyên nhận ra mình đã dần quen với điều kiện sống nơi đây, một ngày không đi quán bar chơi cũng không thấy bứt rứt khó chịu như lúc mới đến nữa. Đồ mặc trên người không cần phải là đồ hiệu để đua đòi với đám bạn, bây giờ có phải mặc quần đùi Hello Kitty thì cậu vẫn cảm thấy thoải mái. Ở đây có ăn mặc thế nào thì cũng chả ai phán xét cậu.
Sau khi đã rửa mặt đánh răng cho tỉnh táo, cậu lò mò xuống bếp xem hôm nay ăn gì. Thiệu Huy đã làm sẵn cho cậu một tô cơm trộn, tất nhiên là có rất nhiều rau xà lách đã được cắt nhỏ. Mấy hôm nay Tiêu Nguyên đã được anh tập ăn rau cho quen dần. Cảm giác không khó ăn đến mức phải nhả ra như khi còn ở nhà nữa.
Đang ăn Tiêu Nguyên nghĩ đến chuyện mình thật ra chẳng biết gì về Thiệu Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-anh-nong-dan/2994021/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.