Đây là một trận ác đấu.
Cao thủ quyết đấu chỉ tranh một trận, thắng bại chỉ trong nháy mắt. Đó là cách nói phổ biến chứ thực tế mọi thứ đều có ngoại lệ, từ trưa đến chiều, từ dưới cây đến ruộng dưa, ba người Diệp Ẩn Giang, Tề Kình, Tô Thảo Nhi đã hỗn chiến gần hai canh giờ.
"Ba trăm bảy mươi tám, ba trăm bảy mươi chín......"
Tục ngữ nói hảo hán không thắng nổi đám đông hai tay khó địch lại bốn tay, Tô Thảo Nhi đã mệt rã rời mà còn phải phân tâm đếm số, quả thực khổ không thể tả. Nhưng không phải hắn đếm chiêu hiệp mà là dưa hấu!
"Oa," Hiểm hóc né được một kiếm của Tề Kình rồi trở tay đánh ra một chưởng về phía Diệp Ẩn Giang, Tô Thảo Nhi không quên tính toán, "Một kiếm năm quả, ba trăm tám mươi bốn!"
"Quả cuối cùng rõ ràng bị chính ngươi giẫm nát mà!" Tề Kình tức giận thở hổn hển, kỳ thật giờ phút này ba người đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, riêng hắn tiêu hao sức lực nhiều nhất nên càng mệt hơn.
"Vậy được rồi, ba trăm tám mươi ba," Tô Thảo Nhi quệt mồ hôi, "Đánh xong nhớ trả tiền đấy."
Lại qua nửa canh giờ, rốt cuộc thế giới cũng yên tĩnh lại.
Quần áo Tô Thảo Nhi vốn đã rách nát mà giờ càng thảm thương hơn, mấy mảnh vải rách bay phất phơ trên thân càng làm nổi bật hình tượng vua ăn mày. Diệp Ẩn Giang và Tề Kình cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ống quần rách bươm tay áo đứt lìa, còn bị thủng mấy lỗ to, một nửa đai lưng tung bay trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-an-xin-mu-bat-hanh/161846/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.