Chưa đầy năm phút sau tôi và Vũ cùng quay lại chỗ chiếc xe bị đổ, Vũ bị tôi giục dữ quá nên không kịp thay đồ, vẫn diện nguyên quần sọc áo ba lỗ phi ra đường. Vừa đi tôi vừa kể ngắn gọn lại tình hình cho hắn nghe.
“Có khi mày hoa mắt thôi.” Hắn lẩm bẩm. “Chuyện quái gì kỳ cục vậy được chứ?!”
“Tao cũng ước gì mình hoa mắt.” Tôi nói. “Nhưng sự thật là tao đã thấy nó, tao còn dừng lại quan sát từng chi tiết của cái xe nữa kìa.”
Chiếc xe vẫn nằm nguyên ở vị trí chỗ cũ, giờ này đường vắng vẻ lại đêm khuya nên chắc chưa ai phát hiện ra, hoặc có thể ai đó đi ngang qua cũng bỏ mặc không quan tâm giống như tôi ban nãy.
Cả tôi và Vũ đều lúng túng không biết xử trí thế nào. Tôi muốn giữ nguyên mọi thứ để báo cơ quan chức năng nhưng Vũ mới về ở nên cũng không nắm rõ khu vực này, cuối cùng sau một hồi phân vân hai thằng bảo nhau cứ dựng xe lên kiểm tra đã.
Chiếc xe không bị hư hỏng nhiều lắm, có phần vỏ xe mặt trước đã bị xước hết, tấm đặt chân bên trái thì bị gãy gập vào trong, ngoài ra, chắc do va đập mạnh nên dây rợ bên trong bị lỏng ở đâu đó, hai thằng hì hục tìm đủ cách nổ máy nhưng đều không được.
“Thôi ,bỏ cuộc.” Vũ thở phì phò sau một hồi cố gắng đạp cho xe nổ máy. “Hay thử mở cốp tìm xem có giấy tờ gì không.”
Chúng tôi mở cốp và thấy một túi nilon kích cỡ vừa phải màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/from-hanoi/1405408/chuong-8-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.