Những ngày tháng mệt mỏi bắt đầu, mệt mỏi về tinh thần làm người ta suy sụp nhanh hơn rất nhiều so với mệt mỏi về thể xác. Lúc nào tôi cũng trong tình trạng ủ rũ, buồn bã, vô hồn, thiếu tập trung, ăn cơm mà miệng khô khốc cảm giác như đang nhai rơm, buồn ngủ nhưng nhắm mắt lại thì không tài nào ngủ được, mắt cứ chong chong, nằm xoay sở một lúc rồi lại gác tay lên trán suy nghĩ miên man đến rất nhiều chuyện.
Thời gian này tôi thỏa thuận làm việc không lương cho anh chủ quán để đổi lấy chỗ ở, anh đã tuyển người thay tôi rồi, nếu phải trả lương cho tôi nữa thì cũng nặng gánh, hơn nữa, thời gian tôi ở đây cũng chẳng còn bao lâu.
Không có lương nhưng tôi làm việc rất xông xáo, ban ngày thì tôi cố làm thật nhiều việc, hăng hái nhận trực thay cho người mới, chạy qua chạy lại tự nghĩ ra đủ thứ việc làm để không có thời gian mà nhớ về nàng.
Nhưng rồi, hình như tất cả những nỗi nhớ ban ngày ấy lại dồn hết vào ban đêm, đến tối khi đi ngủ tôi nằm trằn trọc lăn qua lăn lại mãi cũng không thể ngủ được, đầu óc trở nên căng thẳng còn hơn cả lúc làm việc.
Lúc đầu tôi tính mua ít thuốc ngủ, làm việc bã người ra rồi mà cộng thêm thuốc ngủ nữa thì chẳng mấy chốc mà hết ngày, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thuốc ngủ chỉ giúp tôi ngủ chứ không thể giúp tôi quên đi nỗi buồn được.
Chỉ có một thứ có thể làm được cho tôi cả hai việc ấy thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/from-hanoi/1405405/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.