Cả tuần liền Sơn bận rộn đến tối mắt tối mũi, hắn thường về nhà vào lúc mười một giờ đêm trong tình trạng đã say mèm. Mở cửa phòng ra thấy tôi hắn hỏi thăm tình hình được đôi ba câu rồi ngã vật xuống giường luôn. Đừng nói là có thời gian để anh em hàn huyên tâm sự, có hôm hắn còn lăn ra giường ngáy khò khò mà chưa kịp cởi giầy nữa kia.
Chơi với Sơn bao nhiêu năm nay, tôi hiểu rõ hắn là loại người rất coi trọng sức khỏe. So sánh ra thì Sơn còn không ham rượu chè bằng tôi, tôi là kiểu người có thể uống rượu vào bất cứ thời điểm nào miễn là có cảm xúc, còn Sơn uống rượu không phải vì cảm xúc, không phải để giải tỏa cảm xúc hay tìm sự thăng hoa. Hắn uống rượu luôn phải để đạt một kết quả gì đó, đợt này đây là một ví dụ, hắn say sưa triền miên thế này là do phải chiều đám bạn làm ăn của ông bác hắn, nghe đâu hai bác cháu họ đang đầu tư vào một dự án bất động sản nào đó ở ngoại thành nên rất tích cực mở rộng quan hệ.
Chứng kiến cảnh bận rộn ấy của Sơn tôi vừa thấy buồn lại vừa thấy vui, buồn vì chưa ngồi tỉ tê với hắn được buổi nào, vui vì nghĩ rằng nhiều việc thì nhiều tiền, hoặc ít ra là con thuyền sự nghiệp của hắn có vẻ đang xuôi chèo mát mái.
Phải đến ngày thứ sáu, tức là sau năm ngày kể từ khi tôi đặt chân đến đất Sài Gòn, Sơn mới sắp xếp được công việc để dành thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/from-hanoi/1405401/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.