Sau khi đóng xong bộ phim đó, Mục Trú biến mất một khoảng thời gian, khi trở lại màn ảnh, cậu đã từ một diễn viên dựa theo kinh nghiệm chuyển hình trở thành diễ viên chinh phục khán giả bằng tài năng diễn xuất. 
Cậu đã làm được tốt lắm rồi, nhưng ánh mắt của Võ đạo lại cay độc. 
“Dừng!” 
“Không đúng!” 
“Diễn lại!” 
… 
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, nhưng phim trường vẫn sáng rực như cũ. Từ giữa trưa tới bây giờ, tất cả nhân viên công tác đều chưa có ăn cơm, bởi vì diễn xuất của Mục Trú vẫn không đạt được yêu cầu của Võ đạo, chỉ có thể hết lần này tới lần khác quay lại. 
Lục Thích dựa vào cột đèn, ánh mắt vẫn luôn nắm giữ Mục Trú. 
Mục Trú lao vào đống đổ nát, và cậu đã không còn sức lực nữa. Ngôn Tình Sắc 
“Dừng!” Võ đạo hét lên, “Hôm nay trước tới đây thôi.” 
Mục Trú khoác áo lông vũ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, “Xin lỗi, biểu diễn không tốt lắm. Ngài cảm thấy chỗ nào biểu hiện chưa đạt?” 
Võ đạo rót ra một chén trà nóng từ bình giữ ấm đưa cho cậu, ra hiệu cho cậu nghỉ ngơi trước, Mục Trú mới ngồi bên cạnh ông. 
Ông hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ cảnh này sẽ diễn ra điều gì?” 
Mục Trú cầm tách trà suy nghĩ nói: “Cậu ấy phát hiện ra đống đổ nát này chính là quê hương của mình, mặc dù cậu ấy không hiểu vì sao lại thành ra như thế, nhưng cậu lại sợ hãi, muốn mọi thứ trở lại như lúc mình còn chưa chạy ra ngoài…” 
“Vì vậy, nó đã trở thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/freedom/974797/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.