– Ư.. ư… Oáp…
Vươn vai ngáp dài, cô nhóc đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạ. Nó chép miệng: Có còn là nhà nữa đâu? Hôm qua, mà ai biết đích xác có phải vậy không, nó đã triệu hồi Giao Long và để cô ta mang đi. Sau đó Hồng Ma làm gì đó mà nhỏ ngủ luôn. Nó nghĩ, không biết đã ngủ bao lâu rồi? Phòng không có cửa sổ, bốn bề kín bưng, chỉ có đường thông gió bên trên và mấy cánh cửa sắt to lớn, nặng nề ở hai bên tường. Xung quanh chúng là đầy rẫy các ống kim loại, gắn chặt vào tường, bò ngoằn bò ngoèo như cả bầy rắn. Trên ống gắn rất nhiều đồng hồ, loại dùng đo áp suất mà có mấy lần nhỏ thấy trong phim tàu ngầm. Nó chột dạ: Đây là đâu?
Nhảy khỏi giường, mà cái giường nệm cũng êm thật, nhỏ bước tới tấm gương to gắn đằng trước. “Hay thật!”, nó trầm trồ, “Gương gắn hẳn vào tường luôn! Có khi nào để nó không ngã bể không nhỉ?”. Gương soi rất rõ, rất sạch, không hề dính tí cáu bẩn nào cả. Nhóc ấy khoái lắm, cứ xoay qua xoay lại, ngắm nghía mãi hồi lâu. Qua tấm kính lớn, nó thấy rõ mái tóc đen thẳng dài phất phơ đằng sau, vẫn cái mái dài rũ xuống che đi mắt trái như đó giờ. Làn da hơi xanh, trông có vẻ bệnh bệnh của nó giờ hồng hẳn lên, giống như ai vừa cho uống thuốc phép vậy! Con mắt phải màu nâu long lanh, thứ duy nhất nó thừa hưởng từ “cha”, chớp chớp liền hồi. Lúc ấy, nhỏ mới giật mình: Sao mình cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/83136/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.