Đã nửa đêm.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ mây gần cửa sổ, Giao Long lặng người nhìn ra ngoài trời, trong khi Viêm cuộn tròn mình trong tấm mền bông mà ngủ ngon lành. Giường gỗ có trải nệm êm ấm ấy vốn dành cho một người, có thể thêm trẻ nhỏ cỡ cu Thiên, nhưng con bé lại khá bự rồi nên nếu hai “mẹ con” ngủ chung, sẽ rất khó chịu. Số lượng gối cũng ít, chỉ có đúng một chiếc, xem ra họ không tính tới trường hợp này. Mà phòng cấp tướng ở đây cũng chỉ như vậy, quân đội Đế quốc không quá chú tâm tới nội thất căn cứ mà tập trung hơn vào khả năng tác chiến, phòng ngự. Những thứ như tiện nghi sinh hoạt, phòng ở,… chỉ nằm vào mức tối thiểu.
Tắt đèn, gian phòng một giường, một tủ đồ chìm vào bóng tối. Cửa sổ hướng khuất nên cũng chẳng hứng được ánh trăng, dù trên kia sáng rỡ lạ kỳ. Chỉ có sao, từ đây trông ra sao trời lấp lánh như kim tuyến, như ai đó đã mang hết đá quý của thế gian mà trám lên vòm trời vũ trụ. Mây bay lững lờ, cái màu xanh xanh đen đen ấy chầm chậm che mất mấy đốm lấp lánh kia, rồi lại né sang chỗ khác. Gió thổi nhẹ. Khu vực điều hành nằm sau tấm vách pháo đài, được xây lên hàng chục thước, khả năng phòng ngự tốt, nhưng chính nó cũng che đi mất những cơn gió trời lồng lộng vốn thổi rất mạnh ở vùng ngoại ô. Kẻ Chợ không như điện Cây Quế, nó nằm cách phong lộ gần nhất cũng hơn trăm cây về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/2477751/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.