Chương trước
Chương sau
Tám giờ tối.



Ngồi trong phòng Mộc Ma, Viêm đang kẹt trong tình thế mà nó hoàn toàn không mong muốn. Hừm, hôm nay hơi bị nhiều tình thế không mong muốn rồi nhỉ?



Ngồi cùng một giường, Hồng Ma tay ẵm nhóc Thiên, tay chống xuống nệm, ánh mắt nghiêm nghị nhìn hai đứa nó. Dù trông mặt rõ ngầu, với ánh mắt nghiêm túc, miệng ngậm chặt và khí thế tỏa ngút trời, cái tướng ngồi khoanh chân với áo choàng xộc xệch và cơ thể nồng nặc mùi rượu đế khiến Viêm không thể nào không nhăn mặt. Thiết nghĩ, kỷ luật trên tàu cần phải siết lại, chứ nếu ai đó thấy một Phó Đô đốc say xỉn, mặt đỏ phừng phừng, áo trễ vai với đoạn đau da bó chặt cặp núi đôi to hơn đầu người kia thì chắc loạn mất! “Thi Hoàng” ở đâu khi nó cần cô ta nhất?



Cũng ngồi khoanh chân, nhưng với mái tóc ướt sũng vừa từ phòng tắm chung lên và bộ đồ ngủ hâm hấp hơi nước, chỉ gồm cái áo bà ba cách điệu tay ngắn và chiếc quần đùi vừa đến mắt cá kiểu Tây, Mộc Ma nhìn mẹ nó với thái độ không thể chán ngán hơn. Dù Viêm cũng mới tắm xong, nó đã lau khô tóc, không như con bạn kế bên để nguyên quả đầu và sừng còn ấm nóng ấy đi lên luôn. Lớp vải mỏng dính bết vào vai, lại thêm mấy lọn tóc đỏ ẩm nước, khiến nhỏ trông như cái “mồi” câu mấy tên ấu… cái gì đó mà Viêm không muốn nghĩ tới. Nhưng thực sự rất khó, khi nhìn thế nào thì nó vẫn thấy bộ ngực ẩn hiện đằng sau màu vải đen. Đều là con gái, nhưng cả Viêm cũng thấy khó mà rời mắt được.



– Ngưng nghĩ bậy. – Mộc Ma bấm nhẹ – Cậu muốn bị mẹ tớ cho ra cám à?

– Nói là vậy nhưng mà…

– Nhưng mà nhìn cậu còn hơn tớ đó, không phải sao? Ai nuôi mà khéo quá vậy?



Vừa nói, Mộc ma vừa chọc đùi Viêm, làm con bé đỏ ửng mặt. Nó lùi lại chút, nhưng cũng không tiến xa hơn. Hồng Ma, trong lúc đó, chỉ mỉm cười. Cô nghĩ bụng, tụi nó nghĩ mình không biết đang làm cái quái gì sao? Vừa đặt nhóc Thiên xuống giường, cô vừa tận hưởng cuộc cãi vã tưởng nhỏ mà không hề nhỏ của hai đứa… nhỏ. Hừm, Mộc Ma nói cũng không sai, bà già cười thầm, vì Viêm trông y hệt phiên bản nhỏ của một con “Thi Hoàng” nào đó cô biết rất rõ, ngoài việc con bé xõa tóc che mắt trái còn mắm kia lại để mái trước dạt sang hai bên.



Tuy không hứng thú với mấy bé gái, Hồng Ma cũng phải công nhận con mình nói không sai. Có vẻ cái gu đó là di truyền rồi, mà kệ. Trong lúc bọn nó thì thầm to nhỏ, cô đã quan sát cả. Không thứ gì có thể lọt khỏi đôi mắt đã luôn săm soi thân thể của hơn một triệu hai trăm ngàn thi quỷ cả! Ước tính thì, Viêm cao khoảng một thước năm mươi hai, cái người không thể nào quá bốn mươi ba cân được.



Tóc nó dài, và dựa vào việc mái tóc phiền phức thế mà vẫn được lau khô sau khi tắm, bà đầu đỏ chắc mẩm nó kỹ tính lắm. Về trang phục, tuy đang mặc bộ đồ bà ba mới, đó vẫn là kiểu truyền thống với tay áo và ống quần dài. Ôm gần sát cơ thể nhưng không thô thiển, rất kín mà cũng gợi. Hây, Hồng Ma khẽ cười khẩy, có lẽ phải giấu hai bé gái nhà mình khỏi mấy thằng tệ nạn xã hội thôi. Nhưng chắc không cần, cỡ tép riu đó Mộc Ma chưởng phép nằm cả mà!



Vuốt nhẹ tóc nhóc Thiên, Hồng Ma để thằng bé nằm xuống giường. Đã ngủ từ lâu, cu cậu không hay biết gì về cuộc gặp mặt kia. Thế cũng tốt, Hồng Ma không muốn nó phải biết quá nhiều. Bé con sẽ phát triển thế nào, đó là chuyện của mẹ nó. Điều cô quan tâm bây giờ là con mình. Mộc Ma, lúc nào nó cũng nói muốn chỉ huy hạm đội, muốn làm đô đốc, nhưng thực sự không thấy khả năng nào cả. Kiến thức nó dư, chắc chắn, nhưng có một vấn đề mà bây giờ, nếu không sửa ngay thì sẽ quá muộc. Điều tối kỵ đối với các tướng tham mưu và thống lĩnh đại quân, mà bây giờ con bé đã phạm phải.



– Hèm! Hèm! – Hồng Ma tằng hắng giọng – Mộc Ma, tới giờ trả bài rồi!

– Dạ?



Đang xì xào to nhỏ, Mộc Ma “Dạ” một tiếng như bị người ta cắt cổ tới nơi. Mà cắt cổ thật!



Đã lâu lắm rồi Viêm mới thấy nổi da gà như thế này. “Trả bài”, hai cái tiếng ấy cứ ngỡ chỉ còn là quá khứ xa xăm, ai ngờ bây giờ lại nghe lần nữa! Trong ký ức của nhỏ, giờ trả bài hồi lớp Sáu không khác gì tử hình, khi đứa nào đứa nấy mặt mày tái mét, trừ đám ôn dịch hoạn nạn bỏ bạn học bài ở nhà và rất hang hái “xung phong” trả. Nhờ ơn cái thể loại đó mà thầy cô sẽ luôn gọi các thành phần xanh mặt, ngồi co ro hay run lập cập, mà Viêm là ví dụ điển hình. Tiếp theo đó, nếu không trả lời được gì thì trứng ngỗng thay cơm, về nhà ăn đòn trừ cháo và tên mình rất “hân hạnh” được phết vô sổ đầu bài, quyển sổ tử thần ghi ai chết nấy phiên bản Việt.



Ngoái sang bên, Viêm thấy con bạn cũng chẳng khá hơn là bao. Không biết do “ký ức đau thương” hồi còn mài mông trên ghế nhà trường hay vì Hồng Ma trưng ra cái bản mặt quá “hình sự”, đanh cứng lại còn mắt thì lườm lườm như muốn xử bắn con bé tới nơi, mà nhỏ chột run lắm. Cái điệu bộ này khác hoàn toàn hôm qua, khi chúng nó đối đầu với cá sấu ba đầu, phân thân của bà cô già đó. Rõ ràng lúc đó nó không sợ, nhưng… Có vẻ như khi ấy, bản thân Hồng Ma cũng không có vẻ gì đe dọa, hoàn toàn khác hẳn lúc này. Thậm chí Viêm còn thấy đôi súng lục nhô lên bên hông, chỗ áo choàng chùng xuống. Làm bậy làm bạ dễ ăn báng vào đầu ấy chứ! Ai biết được.



Vuốt nhẹ mặt, Hồng Ma lập tức thay đổi hình tượng. Cái vẻ đỏ lừ đi vì rượu biến mất ngay tức thì, trở về lại làn da trắng trẻo, mịn màng giống hệt mấy cô công chúa được cưng chiều trong gác tía lầu son. Quần áo xộc xệch sửa lại đàng hoàng, sợi đai siết chặt quá mức nới lỏng về bình thường. Xoay vai vài cái, cô bẻ cổ, rồi ngồi thẳng lên. Tuy vẫn khoanh chân, và khuỷu tay tỳ lên bắt đùi, hướng bàn tay vào trong hai chân, cô ta lúc này nhìn giống như một tướng quân thực sự, đang chờ cấp dưới báo cáo vậy.



Cất lên chất giọng đầy uy nghiêm của vị tướng quân đã lăn xả chiến trường biết bao năm, Hồng Ma hỏi:



– Đội hình phòng ngự kim cương là gì, sử dụng khi nào?

– Dạ!



Lập tức trấn tĩnh, Mộc Ma cũng ngồi thẳng lên. Nhưng khác với mẹ, con bé thu chân lại, quàng tay qua trước, tạo tư thế như khi ngồi ở sân luyện tập. Nó nói ro ro, mà nghe qua thì Viêm cũng hiểu được chút đỉnh. Đội hình kim cương là chiến thuật phòng không phổ biến nhất của Không quân các nước, thuộc loại chiến thuật đội hình cơ bản. Theo đó, một nhóm tối thiểu sáu tàu sẽ bay theo đội hình ngũ giác, trong khi tàu chỉ huy đi ở trung tâm. Do khi thể hiện trên mặt phẳng hai chiều, như tài liệu hay sách giáo trình, nó có hình dạng như tiết diện viên kim cương cắt từ chóp nhọn xuống nên mới có tên gọi như thế.



Tuy chữ hiểu chữ không, Viêm vẫn nắm được đại ý. Đây là bài học căn bản mà nhóm sĩ quant ham mưu phòng không cấp hải đội trở lên phải nắm để chỉ huy lực lượng dưới quyền. Theo đó, đội hình kim cương sẽ dùng khi gặp phải bất lợi về độ cao. Với việc hai bên chênh lệch khoảng vài trăm tới vài ngàn thước, trận hình đó phục vụ như một trận địa phòng không di động, với các pháo cao xạ tỏa ra theo những hướng nhất định, trở thành lưới lửa bảo vệ chính mình, đồng minh và kỳ hạm. Hỏa lực được bắn theo dạng đồng nhất cỡ nòng, với pháo lớn cho tác chiến hạm đối hạm, pháo hạng hai và cao xạ cỡ nòng lớn sẽ phòng ngự từ mười lăm cây đổ lại. Trong khi đó, pháo nhỏ, loại cỡ ba mươi ly, có nhiệm vụ cảnh giới từ bảy cây đổ lại, cuối cùng là súng máy có tầm bắn hiệu quả vài trăm thước để ngăn wyvern tiếp cận.



– Thuộc đó.



Vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, Hồng Ma gật nhẹ đầu, cho thấy cô con gái đã qua câu đầu tiên. Tiếp theo, cô ấy hỏi một câu khá căng, về các nhóm tàu thuộc “loại bốn”. Ngẫm lại chút, Viêm nhớ hôm qua Masami hay ai đó có nói cơ cấu hạm đội được chia thành bốn hạng, với khu trục dường như xếp bét.



– Đúng, nhưng chưa đủ.

– Dạ?



Giật mình nhìn lên, Viêm thấy Hồng Ma đang nhìn mình chằm chằm. Phòng tối tù mù, Mộc Ma chỉ bật mỗi cái đèn ngủ, nên nhìn mái tóc đỏ lấp ló kia cứ kinh dị thế nào ấy. Trong màn đêm, mà cũng không “đêm” lắm, tấm áo đen tuyền phủ lên Hồng Ma, khiến cô gần như hòa mình vào bóng tối, nếu không phải tóc và mắt nổi quá. Lại thêm làn da trắng như tuyết, dưới ánh đỏ cam của đèn thì càng quái lạ hơn. Nhưng dù thế, cũng không bằng chuyện thứ gì trong đầu mình cũng bị mẹ con họ biết cả. Viêm không thích, nhưng… càng suy nghĩ nhiều, càng làm trò hề thôi! Tắt não ngồi hóng là vừa, chứ nhỏ chột nãy giờ cắn môi nhịn cười là muốn đè ra véo má nó mấy cái rồi.



Khẽ mỉm cười, Hồng Ma kêu con trả lời. Rất nhanh, Mộc Ma liền đáp. Tàu hạng tư, theo phân loại của Đế quốc Liên hiệp, bao gồm tất cả các loại nằm ngoài thiết giáp hạm hạng nhất, tuần dương hạng nặng xếp bậc hai, và tuần dương hạng nhẹ loại ba. Như vậy, tàu hạng tư bao gồm khu trục, khinh hạm, hộ tống hạm, các tàu đổ bộ zeppelin, tàu hậu cần, tàu nhà máy, bệnh viện bay, thương thuyền vũ trang và những loại nhỏ hơn. Các xe bay không được xếp vào hạng này vì chúng không phải “tàu”. Hiện tại, trong lực lượng Không quân Đế quốc, tàu hạng tư chiếm tỷ lệ cao nhất, lên tới sáu mươi lăm phần trăm cơ cấu mỗi hạm đội, trong khi tàu hạng nhất chiếm năm phần trăm, hạng hai mười và hạng ba hai mươi phần trăm.



Dù trả lời rất tốt, câu hỏi của Hồng Ma vẫn chưa được đáp trọn ý. Khi nãy, cô đã yêu cầu nêu lên “tàu loại bốn là gì, tỷ lệ và vai trò của chúng trong hạm đội”. Mộc Ma mới chỉ nêu được hai ý đầu, còn yếu tố thứ ba, vai trò vẫn chưa được nói tới. Tuy nhiên, cũng không mất quá lâu để cô bé trả lời mạch lạc toàn bộ.



– Vai trò của tàu hạng tư trong hạm đội… – Mộc Ma chớp mắt vài cái – Tùy vào từng loại mà vai trò sẽ khác nhau. Khu trục là xương sống của hạm đội, thực hiện tất cả các nhiệm vụ từ hộ tống đoàn vận tải tới tác chiến phòng không, đánh phá mặt đất lẫn bảo vệ kỳ hạm. Các khinh hạm, hộ tống hạm cỡ nhỏ chủ yếu thực hiện nhiệm vụ CAP trong thời chiến và tuần tra cảnh giới không phận thời bình, bảo vệ các căn cứ quân sự quan trọng. Tàu đổ bộ zeppelin có thể phối hợp với các tàu khác tấn công áp đảo lực lượng mặt đất của đối phương, sau đó tiến hành triển khai quân đổ bộ dù từ trên xuống. Đối với các tàu thuộc nhóm hậu cần, chúng…

– Tốt! – Hồng Ma cắt ngang lời con – Nói ta nghe, nhiệm vụ CAP nghĩa là gì, nguồn gốc và cách thức nó được tiến hành đối với cả tàu và xe bay?

– Dạ! – Nhỏ chột gật đầu – CAP là từ viết tắt của “Combat Air Patrol” trong tiếng Albion, nghĩa là tuần tra tác chiến trên không! CAP được thực hiện lần đầu bởi Không lực Hải quân Albion năm một ngàn chín trăm tại vùng eo Albion, khi các pháp sư trang bị khí cụ bay cơ giới – ma pháp đặc biệt tiến hành do thám, cảnh giới và đánh chặn các pi đội của Gaullia, bảo vệ thiết giáp hạm của họ!



Theo lời Mộc Ma, nhiệm vụ này được thực hiện với các phương tiện có vũ trang tại không phận bên trên các căn cứ, chiến hạm nằm phát hiện, báo cáo và đánh chặn những mối nguy ngại có thể đe dọa tới an toàn của cơ sở. Việc thực hiện CAP thường sẽ do từ một hải đội khinh hạm, hai hải đội hộ tống hạm hoặc bốn phi đội xe bay trở lên, làm việc trong vùng bán kính ba mươi cây xung quanh cơ sở cần bảo vệ! Đối với tác chiến hàng không, CAP sẽ gồm cả một số khu trục được chỉ định để bảo vệ kỳ hạm, chủ lực hạm và tàu đổ bộ, hậu cần của hạm đội.



Biết những kiến thức này không thừa, Viêm nhủ thầm. Chiến tranh không chỉ có tấn công, mà nó còn là phòng ngự nữa. Dù bên Trái đất, hình như có ai đó nói tấn công là cách phòng thủ hữu hiệu nhất, thì nó vẫn không nghĩ việc xua toàn quân lên mà bỏ trống hoàn toàn sở chỉ huy là chiến thuật khôn ngoan. Luôn phải có lực lượng phòng ngự, nhỉ?



Chưa kể nhóm CAP đó, theo những gì Mộc Ma trả bài, thì còn dùng cảnh báo sớm và đánh chặm đối phương. Nhỏ không rõ mọi thứ có thực sự đơn giản vậy không, hay con kia chỉ trả lời các kiến thức cơ bản và giấu biến phần tối quan trọng, như nó vẫn làm, nhưng cũng đủ dùng. Đủ “lòe” mấy đứa không biết gì về chiến thuật quân sự, và lấy le trước đám nhóc cùng tuổi vẫn đang ngồi mòn ghế trường học. Và dĩ nhiên, với thể loại bỏ học như Viêm, thì cũng không khác gì tấn công dồn dập,. Dồn dập quá thành nước đổ lá khoai luôn.



– Xem ra Viêm sắp quá tải rồi nhỉ?



Chợt nói thế, Hồng Ma nhìn sang đứa nhỏ đã ngồi nghe “lỏm” nãy giờ. Vừa liếc canh xem nhóc Thiên đã lăn tới đâu, kéo nó khỏi mép giường, Hồng Ma vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của đứa bé vợ mình nhặt về. Tuy hiện rõ vẻ ngơ ngác, dấu hiệu của việc bội thực thông tin, trên mặt, nó không phải không tiếp nhận được kiến thức. Hồng Ma nói, trong các học viện quân sự, người ta trả bài liên tục thế này. Rất ít khi thực hiện bài viết giấy hay đánh trắc nghiệm, trừ khi đó là những bài nhanh hay yêu cầu tính toán phức tạp.



Bởi lẽ, bà cô đầu đỏ giải thích, một sĩ quan chỉ huy luôn phải có tư duy nhanh nhạy, thích ứng kịp thời với tình huống, đồng thời phải biết giải thích mạch lạc để cấp dưới hiểu kế hoạch. Cô ví dụ, trong một phân hạm đội khoảng trăm tàu, lệnh sẽ không truyền trực tiếp xuống mọi tàu mà sẽ từ kỳ hạm chính xuống các các kỳ hạm con, từ đó lệnh mới xuống tới tàu nhỏ. Do cơ cấu của Không quân Đế quốc theo đội lục, tức cứ sáu tàu là một đội, nên phải thực hiện như vậy. Nếu như tổng chỉ huy có bất cứ yêu cầu thay đổi gì, thì cấp thực hiện cơ bản là các đội lục đó. Từng cụm sáu tàu hoạt động độc lập và song song nhau sẽ cho tốc độ nhanh hơn hẳn cả cụm trăm tàu chậm chạp thi hành, đảm bảo yếu tố cơ động lẫn khả năng tác chiến khi đang trong vùng chiến sự.



Để làm quen với việc vừa nhận, vừa ra chỉ thị một cách nhanh gọn, mạch lạc và dứt khoát, lại đảm bảo tính phối hợp nhịp nhàng giữa các đơn vị mà tất cả những học viên đều phải được học cách vấn đáp, tiếp nhận, xử lý thông tin nhanh chóng và phản hồi với tốc độ không quá mười giây. Hồng Ma bảo, trên chiến trường, quyết định sai hay chậm một giây cũng có thể dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn của hệ thống chuỗi lệnh từ trên xuống, và phản hồi từ dưới lên.



Theo quan điểm của Bộ Tổng Tư lệnh Đế quốc, các đội quân phải giống như những cơ thể sống, với sở chỉ huy là não bộ, mạng lưới thông tin là hệ thống thần kinh, và mệnh lệnh là tín hiệu. Tất cả phải phối hợp với nhau nhịp nhàng như một thể thống nhất, hạn chế tối đa các sai lầm để không chỉ giành chiến thắng, mà còn là giành chiến thắng với mức thương vong tối thiểu.



Vì vậy, Hồng Ma gật gù, lượng kiến thức một học viên sĩ quan cần phải học trong bốn năm ngồi lê lết ở học viện quân sự là thứ khiến mười hai năm phổ thông giống như một trò đùa. Bài học rất nhiều về lý thuyết, nhưng đó là hai năm đầu. Hai năm cuối, “lũ trẻ”, cách bà già gọi các học viên, sẽ được đi kiến tập rồi thực tập theo đúng các chuyên ngành mình được đào tạo. Dĩ nhiên, trong quá trình đó, ngoài thi vấn đáp kết thúc học phần, họ còn phải làm những bản báo cáo, thuyết trình, các bài tập lớn liên quan tới quân đội, thực hiện nghiên cứu,… Tổng số công việc đó có thể ngang với mười năm còng lưng cày cuốc của một quân nhân chuyên nghiệp cấp úy, nhưng họ vẫn phải thực hiện.



– Nặng vậy?



Không cầm được kinh ngạc lẫn khiếp sợ, Viêm buộc miệng thốt lên. Ngay sau đó, nó nhìn Mộc Ma, ai ngại hỏi:



– Vậy… cậu đã trải qua hết đống đó khi chỉ ngang đám tiểu học?

– Ừ. – Mộc Ma gật đầu – Sống khác loài người vừa bốn năm, tiều tụy còn hơn ngàn năm trời…

– Làm như trong tù. – Hồng Ma bĩu môi – Không học thì mốt có làm chỉ huy được không, hay con muốn đi nhận lệnh đứa khác?

– Nhưng mẹ có học gì đâu, sao đeo lon ba sao vàng đó?

– Hự…!



Chí mạng!



Một đòn quá hiểm từ Mộc Ma! Bằng cách nào không rõ, nó đã nghiến sâu vào chính nhược điểm của Hồng Ma. Lúc này Viêm mới biết, Hồng Ma chưa học qua bất cứ trường lớp chính quy nào mà vẫn làm tướng được, thậm chí còn là Tư lệnh quân đổ bộ của U Minh nữa!



– Nghĩ mẹ thua à?



Nhưng không.



Hoàn toàn ngoài dự đoán, Hồng Ma vẫn bình tĩnh. Đưa tay ra túm lấy đầu con gái, cô ta xoay mạnh, khiến mái tóc mới bắt đầu khô rối tung lên. Đoạn, bà già bảo có nhiều trường hợp được phong tướng mà không cần thiết phải thực sự trải qua trường lớp, nếu chiến công của họ đủ lớn hoặc đã có sẵn quân hàm từ trước khi thay đổi hệ thống quân đội. Theo đó, Hồng Ma nói, trước khi đế quốc đổi hệ thống cấp bậc trong quân đội, cô đã là tướng tham mưu chính của chính quyền U Minh, nên có đổi danh xưng cũng không mấy khó khăn. Còn trước đó, nói về chiến công thì vô kể. Chỉ riêng việc lãnh đạo mũi đột tiến vào vùng Hồng Bàng cũ, quét sạch Hoa Đông và đẩy lui chứng về tới kinh đô cũng đã quá đủ rồi.



Nhưng không dừng lại tại đó, Hồng Ma lấy ví dụ ngay ở Trái đất, về một vị đại tướng họ Võ mà khi nghe tới, Viêm chỉ biết há mồm kinh ngạc. Hoàn toàn không thể nói được gì, với vốn hiểu biết cơ hồ như quá rộng lớn của người phụ nữ này. Lấy chính lịch sử Việt Nam để nói với một đứa đến từ Việt Nam, Hồng Ma dẫn chứng các tướng lĩnh thời đầu của phe Việt Minh, và về sau là Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, đều không trải qua đào tạo chính quy. Vị đại tướng đầu tiên được trao hàm năm ba mươi bảy tuổi, với câu nói nổi tiếng của lãnh tụ, thắng trận cấp nào thì thăng hàm cấp đó.



Nói xong, Hồng Ma nhoẻn miệng cười, đầy thách thức. Cô bảo:



– Ý kiến gì nữa không?

– Dạ không…



Tiu nghỉu mặt, Mộc Ma quay trở lại với nỗi sợ thường thấy. Tuy nhiên, chuyện đó không kéo dài lâu vì Hồng Ma tiếp tục “chất vấn” con gái về các vấn đề liên quan tới điều hành phòng không hạm đội. Câu hỏi thứ ba liên quan tới cách bố trí lực lượng phòng ngự cơ sở trong trường hợp bị tấn công. Theo đó, một cuộc không chiến phòng thủ “lý tưởng” sẽ diễn ra ở độ cao vào khoảng ba ngàn thước, do cao hơn sẽ vướng phải phong lộ, rất khó hoạt động, và đạn pháo hỗ trợ cũng khó bắn địch được. Các tàu sẽ đồng loạt di chuyển theo hình trăng khuyết, xếp tối đa năm tầng và khai hỏa pháo trước về phía đối phương. Mộc ma nói, đây là chiến thuật cơ bản của tác chiến thủ thành, khi hai bên sở hữu lực lượng tương đương và có pháo cao xạ mặt đất tiếp ứng.



– Đúng, đó là “lý tưởng”. – Hồng Ma nói – Nhưng “lý tưởng” không phải lúc nào cũng xảy ra cả. Vậy con gái, nếu giả sử hạm đội đang thủ đó nhưng lại bị một đơn vị khác của địch thọc sườn từ bên mạn thì phải làm sao?

– Thưa, lúc đó sẽ tùy vào việc địch tấn công hướng nào để đánh trả ạ! Do đội hình trăng khuyết gồm nhiều đội lục tạo hình kim cương và hai đội đầu tiên bay kiểu mũi tên, nên nếu bị tấn công ở mạn nào, chính ta sẽ huy động số pháo chưa dùng đến đánh trả ở mạn đó! Giả sử địch tới từ pải hay trái, thì lúc đó chúng sẽ đối diện với đội hình cánh của ta. So với tác chiến truyền thống hạm đối hạm, có thể xem đây là trường hợp cắt chữ T đặc biệt, khi quân ta có thể bớt một phần hỏa lực hướng trước của mạn bị tấn công mà quay sang nã toàn bộ vào nhóm đột kích, vốn chỉ có thể dùng pháo mũi để bắn!

– Hừm, không sai.



Gật đầu mấy cái, Hồng Ma tỏ vẻ khá hài lòng. Không giấu nổi sự nhẹ nhõm, Mộc ma giờ mới dám thở phào. Nếu không có gì sai sót, mẹ sẽ không xử nó… hi vọng thế. Kéo tay Viêm, nhỏ bảo bốn năm ở học viện, trả bài thế này là ác mộng không chỉ học viên, mà còn với cả các giáo quan trẻ, tức sĩ quan tốt nghiệp với điểm số cực kỳ ưu tú và được trường gửi giấy lên Bộ Tư lệnh xin giữ lại phục vụ giảng dạy. Mấy người như thế sẽ được cử đi học bồi dưỡng chuyên ngành, bồi dưỡng chính trị, có thể đọc làu làu cả đống sách đường lối, nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa này nọ, giáo trình luật, nguyên lý hoạt động của vũ khí,… như đã quen từ rất lâu vậy! Học liên tục, vấn đáp mỗi ngày, tập luyện thuyết giảng, đi thực tế lấy kinh nghiệm,… đó là số phận không tránh khỏi nếu vào học sĩ quan.



Nghe thế, Viêm tái mét mặt. Khẽ nuốt nước bọt, nó đang cố nghĩ tới cái tương lai “tươi văn sáng” đang chờ đợi trước mặt. Nếu chấp nhận làm con nuôi của Giao Long, kiểu gì nhỏ cũng phải đi lính. Nếu không, vẫn là đi lính. Chuyện ban trưa nó chưa quên đâu, Đế quốc quy định tất cả nam thanh nữ tú, trừ các trường hợp đặc biệt, đều phải có hai năm phục vụ quân ngũ hoặc tốt nghiệp học viện quân sự. Như vậy thì dù có thế nào đi nữa nó vẫn sẽ phải khoác lên bộ đồ xanh lá… À không, đen chứ nhỉ? Không biết sao nhưng nhìn quân phục của mấy người bên phía đổ bộ thấy toàn màu đen. Của Hồng Ma thì nó không chắc, vì cô ta thay đổi được, nhưng tấm vải trùm ngoài cũng như ngâm hắc ín lâu năm rồi. Ừm, màu sắc không thành vấn đề. Cái chính là kiểu gì cũng phải vào trại mà thôi, nhỉ?



– Kiểu gì cũng phải học. – Hồng Ma nhún vai – Nhóc phải học, học từ cái nhỏ nhất tới lớn nhất, dù ta sống mấy mươi ngàn mùa xuân rồi mà còn chưa biết cái “lớn nhất” đó là gì!

– Học liên tục? – Viêm nhìn lên.

– Không, dĩ nhiên là phải học có khoa học! Có là ta cũng không chịu nổi chuyện ả đời chỉ vùi đầu vô sách vở, đi thực hành hay làm báo cáo, thuyết trình này nọ đâu! Cái quan trọng không phải là học từ sách vở suông, mà là từ thực tế cuộc sống, từ kinh nghiệm, từ thực tiễn. Một người giỏi thực sự là người biết học đúng cách, và từ tri thức đó mà thay đổi bản thân cho phù hợp với xu thế, thời đại.

– Thế giới… không ngừng vận động?

– Đúng vậy.



Vừa nói, Hồng ma vừa mỉm cười. Những vấn đề nghe có vẻ triết học cao siêu này bình thường Viêm sẽ chẳng màng tới, nhưng nghĩ chuyện có con bé nào đó trạc tuổi mình lại có thể nói như cái đài, thực sự khó chịu lắm. Nhỏ không muốn thua cuộc, nhưng hiện tại khoảng cách đã quá lớn. Dù quyết tâm vẫn chưa ra ngô ra khoai gì, nó cũng biết bản thân lúc này cần học. Học từ mọi nguồn có thể, nhưng phải đảm bảo. Thứ nhất là để não đừng chảy như cục nước đá giữa lúc nắng nóng cao điểm, thứ hai là để sống được trong thế giới này. Không thần linh phù hộ, không gian lận, không bảng trạng thái, nó vẫn chỉ là con bé vô dụng, yếu nhớt. Linh lực có thể nhiều, nhưng không dùng được thì cũng bỏ. Và dù hơi ngáo ngơ, nó vẫn biết, mình phải học để làm chủ mấy chuyện thế này.



– Đúng đó.



Hồng ma gật đầu. Không cần nói nhiều Viêm cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.



– Học và áp dụng nó, chứ không phải khu khư làm theo sách, ví dụ như…



Dừng chốc lát, Hồng ma liếc sang con chột. Nãy giờ thả lỏng người, nó cứ ngỡ đã thoát được Địa ngục, thì gặp ngay ánh nhìn sắc hơn cả lê của mẹ. Giật bắn mình, nhỏ ngồi thẳng thớm lại, mặt nghiêm như đang bị cấp trên lườm, sắp quát tới nơi. Ngực nó phập phồng nhè nhẹ, từng hơi thở đều đều cứ thế vào rồi ra nơi cánh mũi. Con bé đang chờ đợi giờ tử…



– Mộc Ma.

– Dạ có! – Nhỏ xanh mặt.

– Nói mẹ nghe, khi con đang hộ tống một đoàn tàu hàng vũ trang nhẹ, trong tay có sáu khu trục Xích Quỷ nhưng lại bị đột kích bởi, à hèm, khoảng mười khu trục lẫn tuần dương hạng nhẹ của “một đảo quốc có cờ Mặt trời mọc” nào đó thì phải làm sao?

– Mẹ, lộ liễu quá! – Mộc Ma trề môi – Ít nhất cũng phải là “nước X” hay “nước lạ” chứ!

– Ừ thì nước X vậy. – Hồng Ma càm ràm – Giờ trả lời đi. Con sẽ làm gì nếu là chỉ huy lực lượng hộ tống và phải bảo vệ đoàn tàu hàng?

– Dạ, con sẽ…



Mộc Ma bắt đầu ngập ngừng. Không giống lúc nãy, khi hỏi các kiến thức cơ bản, con bé trả lời ro ro. Tuy nhiên, đây lại là chuyện vận dụng thực tế, và hoàn toàn không phải trò đùa. Hồng Ma không tự nhiên mà lấy chuyện bị phục kích thế này làm câu hỏi thực tiễn. Dù chỉ là đứa ngoại đạo, Viêm vẫn biết tương đối sự quan trọng của các đoàn vận chuyển hàng hóa, nhất là thời chiến, và sự nguy hại khi chúng bị đánh chặn là thế nào.



Bài học chống giặc Mông Nguyên lần thứ ba vẫn còn trong đầu, dù nó chỉ học sơ sơ và nghe người ta giảng lướt. Khi đoàn tàu tải lương thực bị đánh chìm, quân Nguyên đã lâm vào cảnh thiếu thốn và gần như chết đói. Vậy nên các đoàn hậu cần như thế đóng vai trò rất quan trọng trong chiến tranh. Nguồn cung và tuyến vận chuyển có đảm bảo không sẽ ảnh hưởng cực lớn tới khả năng chiến đấu của tiền tuyến, hơn nữa là cục diện trận chiến. Vì vậy bảo vệ các tuyến vận chuyển hàng hỗ trợ, hậu cần, quân lương,… là một trong các yếu tố vô cùng quan trọng quyết định thắng bại.



“Lần này khó rồi đây…”



Tuy đã biết Mộc Ma có vốn tri thức “suông” dữ dội cỡ nào, nhưng Viêm lại chưa từng thấy nhỏ đó nói về các ví dụ giả định sẽ xảy ra trong thực tế. Có lẽ vì còn non kinh nghiệm quá, mười hai tuổi rưỡi đã đeo lon Trung úy, hay do học vẹt thì nó không rõ. Nhưng có một điều nhỏ dám cá một ăn bốn, khá là chắc kèo Mộc Ma thiếu kinh nghiệm thực chiến. Tuy nói hai năm cuối của học viện là đi kiến tập và thực tập, nghĩa là cũng đã được đi coi người ta làm, rồi tự tay vận hành, chỉ huy đơn vị, khả năng nó có thể linh hoạt ứng biến một cách xuất sắc vẫn không chắc. Cứ nhìn mặt nó là biết!



Khác hẳn với con bé chột suốt ngày cười mỉa và lấy việc đọc suy nghĩ người ta làm trò vui, Mộc Ma lúc này trắng bệch ra như mới gặp ma… Không, ma nó gặp mỗi ngày mà. Chuyện này thậm chí còn tồi tệ hơn nữa, bị cô giáo gọi điện mắng vốn phụ huynh! Chỉ có thế thôi, biểu cảm sợ hãi tột độ, nước mắt chực ứa ra trong khi da gà nổi rần lên, miệng ú ớ không nói được gì, mồ hôi mồ kê túa ra đầm đìa hơn cả lúc tắm ấy thì có mỗi nỗi sợ kia mới giải thích được. Căng thẳng, hoảng loạn, tròng mắt đảo như điên tìm đường thoát thân trong khi cả người cứng đờ ra, thân thể không làm theo ý muốn chỉ có thể là khi đối diện với “mẫu hậu” đang bốc hỏa, tay cầm chổi lông gà nhịp nhịp chuẩn bị đét nát mông.



Và thời gian trôi đi…



Khác hoàn toàn với vẻ ta đây biết tuốt khi nói về lý thuyết sách vở và những chuyện chỉ cần đọc sách báo là biết, Mộc Ma hoàn toàn tịt ngòi khi đụng đến lý luận thực hành cụ thể. Trước vẻ ngạc nhiên của Viêm và cái lắc đầu ngao ngán của Hồng Ma, con bé chỉ có thể lí nhí: “Con không biết…” một cách đáng thất vọng. Buông tiếng thở dài thường thượt, Hồng Ma bảo, đây đúng là chuyện đáng buồn.



– Dù không muốn thừa nhận nhưng gần đây, khoảng ba mươi phần trăm các học viên tốt nghiệp toàn là mấy con vẹt!



Nói đoạn, Hồng Ma bảo, tình trạng này đang xuất hiện trong khoảng ba năm gần đây, khi Bộ Tổng Tư lệnh yêu cầu các trường thay đổi giáo án dạy học, thêm nhiều kiến thức mới nhưng khi vấn đáp, làm bài tập lớn hay đồ án tốt nghiệp thì phải “bám sát giáo trình do Bộ quy định”. Điều này được cho là chịu ảnh hưởng từ việc cải tổ Bộ Giáo dục, vốn đang yêu cầu các trường công lẫn ngoài công lập đều phải bám sát sách giáo khoa, hạn chế những chủ đề quá cao xa, và trong cấu trúc đề kiểm tra, đề thi phải đảm bảo ít nhất học sinh có năm điểm là kiến thức học thuộc lòng, ba tới bốn điểm vận dụng cơ bản và chỉ hai đến một điểm là câu nâng cao. Dĩ nhiên, theo quan điểm của mấy “bố” – Hồng Ma gọi đầy mỉa mai – thì cách học này giúp giảm tải chương trình nhưng vẫn đảm bảo kiến thức mười mấy môn, không lo học sinh bị thủng chỗ này chỗ kia. Nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn.



Do việc học quá bám sách vở, học sinh, sinh viên dần hình thành tâm lý học vẹt, học đối phó. Tuy chương trình cũ khá nặng, chính Hồng ma cũng thừa nhận nó đủ làm gãy lưng người ta theo cả hai nghĩa, thì tình trạng thiếu hụt kiến thức thực tiễn là rất hiếm. Bởi lẽ, chương trình cũ đề cao việc vừa học vừa thực hành, điểm số chủ yếu dựa vào bài tập, báo cáo ngoại khóa, thuyết trình và được đánh giá bởi cả giáo viên lẫn bạn học.



Quân đội cũng từng theo hướng đào tạo đó, không quá nặng lý thuyết sách vở mà thiên về thực tập thao trường hơn. Thời ấy, việc thực hành chiếm tỷ lệ bảy mươi phần trăm tổng số tiết trong bốn năm học, và có tỉ lệ tám mươi phần trăm các học phần bắt buộc của học viên. Do được rèn luyện theo hướng gần gũi thực tại, nắm vững hiện trạng và được làm việc nhóm nhiều hơn nghiên cứu đơn lẻ mà các thế hệ học viên sĩ quan cũ khi tốt nghiệp, dù ít ai đạt bằng ưu, lại có năng lực hoạt động thực tế và thích ứng tình hình tốt hơn hẳn hai, ba lứa trở lại đây.



– Chán thiệt…



Thở dài, Hồng Ma nhìn hai đứa nhỏ, rồi nói:



– Câu đó từng là một trong mấy câu vấn đáp loại trung bình của chuyên ngành phòng không. Bốn năm trước, mẹ hỏi ai là tụi nó trả lời liền, dù đúng sai thì chưa biết. Dĩ nhiên sẽ có phương án đúng, cũng có phương án sai, nhưng quan trọng là lũ trẻ dám tư duy, vận dụng cái nó đã học. Mà cũng chả khó mấy, câu đó thuộc phần nâng cao trong các câu hỏi lấy điểm hệ số hai thôi, chứ chưa tới mức một người muốn “chỉ huy hạm đội” phải biết. Ngắn gọn thì, để tốt nghiệp loại ưu thì con phải trả lời ngay và chính xác ít nhất một ngàn câu như vậy trong thời gian tối đa là hai tiếng. Bằng miệng!

– Dạ…



Hoàn toàn tiu nghỉu trước sự “tấn công” quá mạnh của “mẫu hậu”, Mộc Ma không còn cách nào ngoài cúi gầm mặt, chấp nhận khiếm khuyết của mình. Dù không nói trực tiếp, nhưng với cả bài diễn văn dài lê thê kia, điều Hồng Ma muốn bảo chính là Mộc Ma còn thiếu khả năng tư duy nhạy bén và ứng dụng linh hoạt kiến thức đã học. Bà già nói thêm, một sĩ quan chỉ có thể máy móc áp dụng điều mình biết, và không thể phản ứng trước các tình huống bất ngờ còn tệ hơn cả tướng bàn giấy. Đối với người có tham vọng chỉ huy hạm đội như Mộc Ma, và có lẽ, Viem nữa, đây là cái lỗi cần tuyệt đối tránh xa, không bao giờ được phép sa vào. Nếu không, thứ chờ đợi họ chỉ có thất bại.



Dù cách nói có phần hơi khó nghe, rõ ràng Hồng Ma vẫn muốn điều tốt nhất cho con mình. Nghề lính không đơn giản như dân công sở ngồi phòng mát ăn bát vàng, nó là chuyện liên quan tới sinh mạng hàng trăm, hàng ngàn quân sĩ dưới quyền, thậm chí là an nguy quốc gia. Một chỉ huy non kinh nghiệm nhưng có đầu óc ứng biến nhanh nhạy, khả năng tư duy và phán đoán tình hình, quyết định hành động chỉ trong nháy mắt vẫn luôn tốt hơn cũng một người mới nhưng thiếu óc suy luận sâu sắc và sự quyết đoán cần thiết. Chỉ một sai lầm, hay một giây chậm trễ, nó cũng ảnh hưởng rất nhiều tới chiến cục. Sai phạm đó không chỉ ảnh hưởng chính mình, mà còn tới rất nhiều thứ khác nữa.



Sau bài “giảng đạo”, Hồng Ma lại tiếp tục thử thêm hai câu vận dụng cao nữa. Lần thứ nhất, cô hỏi nếu hạm đội khu trục bị địch bao vây và vượt trội về loại tàu lẫn hỏa lực thì nên dùng chiến thuật nào, nếu ngay bên dưới là khu vực đông dân cư và không có pháo cao xạ hỗ trợ. Mộc Ma trả lời sai, việc tạo đội hình kim cương bắn trả trong tình huống này mà không gọi thêm chi viện là vô nghĩa.



Câu thứ hai, nếu phải thực hiện một nhiệm vụ quy mô lớn, trong đó Mộc Ma chỉ huy tác chiến phòng không chống xe bay, pháp sư, wyvern hay bất cứ cái gì nhỏ xíu và bay nhanh đang cố gắng tấn công tàu mà không có yểm trợ thì phải thế nào. Cô bé thất bại lần nữa, khi vẫn co rằng nên tạo đội hình kim cương, trong khi các cụm sáu tàu xếp thành mũi tên tiến về trước. Sắp xếp như vậy về cơ bản có thể chống đám ‘ruồi muỗi”, nhưng lại bất lợi nếu bị địch tấn công, vì không thể dùng toàn bộ hỏa lực đánh trả. Và khi bị công kích từ cả hai phương diện, sẽ rất khó để ổn định đội ngũ. Nếu bị xé lẻ, tất cả sẽ thành mồi ngon cho đối phương.



– Kể cả ta cũng không thể đi một mình. – Hồng Ma nói – Vào vùng chiến sự, ta vẫn cần đội khu trục 6 và vài nhóm hộ tống khác bảo vệ. Nếu thực sự phải đánh, thì lúc đó việc điều hành phòng không phải giao lại cho con, con gái. Không chỉ của ta, mà còn là toàn hạm đội. Con có thể đảm nhiệm không?

– Dạ…



Mộc Ma ngập ngừng. Trả lời sai liên tục như vậy khiến sự tự tin của nhỏ hoàn toàn vỡ nát. Ngồi ngay cạnh, Viêm không biết phải nói gì cho đặng. Hồng Ma cũng không nói gì, cô ta chỉ ngồi đó, im lặng. Những lúc này, nếu Mộc Ma không thể tự mình vượt qua, nó sẽ mãi mãi mắc kẹt trong chính ảo tưởng của mình.



Khoảng chín giờ tối, sau một hồi dài im lặng, cuối cùng Hồng Ma cũng rời đi. Ngước mặt lên nhìn mẹ, Viêm thấy mắt con bạn khô queo, nhưng bên trong lại đỏ lừ cả lên. Tay nó nắm chặt, và răng đã cắn đến bật máu môi tự bao giờ. Nhỏ không khóc, nó nuốt hết mọi nỗi buồn vào trong. Vẫn không nói gì, bà già chỉ tiến tới, xoa đầu con. Rồi đột nhiên, cô ta cất giọng:



– Con có buồn, có muốn khóc không, khi nhận ra mình vẫn còn như vậy?



Không ai trả lời.



– Con có hối hận vì đã theo chuyên ngành này?



Vẫn không có tiếng trả lời.



Nhưng trong phòng, tiếng sụt sịt bắt đầu vang lên. Mũi Mộc Ma đỏ ửng như tóc nó, và với đôi tai tía đi, nước mắt bắt đầu lưng tròng. Nhỏ không nói gì cả, chỉ khịt mũi, rồi lại đưa tay quẹt nước mắt. Viêm không dám nói gì: Nó sợ sẽ chỉ châm dầu vào lửa. Tất cả chỉ là sự im lặng kỳ lạ, với tiếng lòng tan vỡ của đứa trẻ bị mẹ mình nghiền nát ý chí. Nhưng, có thật sự tan nát?



– Cứ khóc đi, nếu nó làm con dễ chịu hơn.



Lại giọng đều đều, lạnh lùng hệt như “Thi Hoàng”, Hồng Ma hướng ánh nhìn đầy mâu thuẫn xuống con mình. Rồi cô nhìn Viêm, đứa trẻ thơ ngây tựa tờ giấy trắng, vẫn có thể uốn nắn được. Giao Long đã tính toán quá nhiều, và cô, với vai trò “người chồng”, đã phải tham gia trò này. Nếu trước đây… không, không có chuyện đó. Cái gì đã qua sẽ chẳng thể thay đổi nữa. Chỉ có một cách, đúng, chỉ có một cách. Cúi người xuống, Hồng Ma đặt tay trước trán con, kéo giật nó vào lòng mình. Đoạn, cô mới nói:



– Cứ buồn, cứ khóc đi, nó sẽ giúp con đỡ hơn. Nhưng tuyệt đối, đừng bao giờ hối hận, vì điều đó chỉ níu mình lại. Viêm…

– Dạ?



Lần này tới Viêm bị kêu. Nó sợ đứng tim, không biết mình sắp thế nào đây.



– Ta giao hai đứa này lại cho con. Ti61 nay trông thằng bé ngủ, và cả con nhóc này nữa. Sẽ khó đó, nhưng nhờ con vậy. Giờ ta có chút việc với con vợ mình. Ngủ đi, mấy đứa.



Nói rồi, Hồng Ma biến mất trong ngọn lửa đen tuyền, Gian phòng chỉ còn lại ba đứa nhỏ. Ngồi đó, Mộc ma với tay ôm chặt chiếc gối lớn, úp mặt vào khóc rung rức. Không chỉ thất bại trước mặt mẹ, mà còn ngay trước người bạn mới nữa chứ! Nó nhục quá, nhục tới nỗi chỉ biết khóc, cổ họng nghẹn cứng không nói được gì. Thiếu sót ấy quả thực rất lớn, nhưng lại bị phơi bày ra như thế, toàn bộ chút lòng hãnh diện nhỏ nhoi cuối cùng đã tan nát cả. Nó khóc, rất yên lặng, nhưng xé lòng.



Vào lúc đó, Viêm nhẹ nhàng bò sang, quàng tay ôm lấy cô bạn còn nhỏ con hơn mình. Nhỏ không nói gì cả, chỉ ôm như vậy, và để Mộc Ma khóc. Tự nhiên, mắt nó cũng ươn ướt theo.



Chúng nó không biết, Giao Long đã thấy tất cả. Và cô ta đang rất giận, giận cách “giáo dục” quá tàn nhẫn của “chồng” mình. Hồng Ma cảm nhận được điều đó nên đã rút lui trước, thà tự đầu thú còn hơn để chánh cung nổi trận lôi đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.