Ba rưỡi chiều. Lúc này Viêm đã rời phòng thuyền trưởng để xuống nghỉ ngơi tại buồng riêng của Mộc Ma. Tuy vẫn không chắc lắm về việc để cu Thiên lại, nhỏ vẫn nghe theo Hồng Ma, người liên tục nháy mắt rồi giơ ngón cái kiểu “Không sao đâu! Cứ tin ta!”. Thiệt tình, chính cái điệu bộ tự tin thái quá đó của cô ấy mới khiến nhỏ run cầm cập, bởi lẽ thuyền trưởng nhìn rõ ràng không có kinh nghiệm chăm con, lại còn phải ở một mình nữa. Con bé chưa an tâm, trong lòng cứ thấy bồn chồn. Nhưng mà, dù gì cũng đang trên tàu, nếu có gì xấu xảy ra thì Hồng Ma sẽ can thiệp được ngay nhỉ?
Hi vọng thế đã.
Còn giờ, trở về thực tại, Viêm vẫn chưa hết bối rối vì đang ở… phòng bạn! Tự nhỏ giờ, có khi nào nó qua nhà bạn bè chơi đâu, lại còn ở ngay trong phòng riêng mà nghỉ ngơi nữa! Hít rồi lại thở, nhỏ tự trấn an, nghĩ rằng hôm qua mình cũng đã ngủ lại tại nhà người ta rồi, nhưng chuyện đó và điều này khác nhau hơi bị nhiều. Phòng Mộc Ma trong chánh điện dù gì cũng bỏ trống nửa năm rồi, và rất có thể cu Thiên đã độc chiếm một thời gian, nên có thể miễn cưỡng nghĩ đó là phòng con nít. Còn căn buồng bốn vách thép lạnh ngắt, sơn xám với đầy các đường ống và ống thông hơi to trên đầu này thì rõ ràng là “chốn riêng tư” của con chột mà. Như vầy vẫn được à?
– Được chứ, vô tư đi! – Mộc Ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/2477643/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.