Tống Cửu Cửu nghe được giọng nôn nóng của giáo viên thể dục: “Bạn học à, em không sao chứ?” Cô thật sự đau không nói nên lời, sau đó cô lại nghe thấy tiếng bước chân người chạy tới, lúc này cô chỉ cảm thấy thực sự không thể quỳ rạp một cách mất hình tượng như vậy trước mặt bọn họ. Tống Cửu Cửu chớp rớt nước mắt, muốn thử chống tay lên mặt đất rồi tự mình đứng dậy. Cô chưa kịp thực hiện, một bàn tay to nắm chặt tay cô, đỡ cô ngồi dậy. Tống Cửu Cửu ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy Kỳ Mộ đang ngồi xổm bên cạnh mình, đôi lông mày đẹp nhăn lại, làm lộ rõ thái độ cực kì không vui của hắn. “Đầu gối bị thương sao?” Âm thanh của cậu dường như đang ẩn chứa một cỗ tức giận sắp bùng nổ. Không phải trách cô tự tiện chạy đến sân tennis tìm rắc rối đấy chứ? Nhưng mà thật ra cũng là do cô hấp tấp xông vào nên mới bị thương….haizz Cố gắng chịu đựng cơn đau, Tống Cửu Cửu ủy khuất đưa bàn tay nắm chặt quả bóng ra, đưa cho Kỳ Mộ: “Tôi tới để đưa cái này.” Kỳ Mộ không nói gì nhìn quả cầu trong tay cô, nhận lấy, sau đó tùy tiện ném bên cạnh, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Sao cậu có thể ngốc đến vậy chứ?” “Tay cũng bị thương rồi.” Cậu nhìn bàn tay trầy da của Tống Cửu Cửu. Cậu đột nhiên đến gần Tống Cửu Cửu, một tay ôm eo, một tay vòng qua chân cô, không tốn chút sức nào ôm cô lên. Tống Cửu Cửu đột nhiên hoảng sợ vì động tác của cậu, sợ sức của cậu không đủ sẽ làm mình ngã xuống, vội vàng phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Kỳ Mộ. “Đưa cậu đến phòng y tế, đừng giãy dụa, bằng không tôi sẽ thả cậu xuống.” Cậu hung tợn cười, nói xong còn uy hiếp cô. Từ đầu đến cuối Kỳ Mộ không hề nói một câu nào với thầy thể dục, tự nhiên ôm Tống Cửu Cửu đến phòng y tế. . . . . . Tống cửu cửu lần đầu tiên ở gần cậu với khoảng cách như thế này, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kỳ Mộ qua áo đồng phục truyền đến trên người cô, có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của cậu, cũng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt cùng hương vị mộc mạc tươi mát trên người cậu. Mồ hôi trên trán đã không còn, chỉ còn lại một chút mồ hôi từ cằm chảy một đường cong xuống dưới, đọng lại trên má, làm cô một lúc sau mới hoàn hồn. Loading...
Cô đột nhiên muốn nói một chút gì đó để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng này. “Đừng có làm màu đấy nha, nếu không ôm được thì có thể thả tôi xuống dưới mà.” Tuy rằng Kỳ Mộ dùng sức mà cơ tay lộ rõ ra nhưng vẫn có thể thấy cậu hẳn là một người thường xuyên vận động, thể lực phi phàm. Nhưng là Tống Cửu Cửu vẫn cố ý trêu ghẹo cậu. “Yên tâm đi, nếu ôm không được tôi sẽ quăng cậu đi.” Kỳ Mộ cười giống như một vị thiên sứ thuần khiết, ôn nhu nói với cô. “Đừng có mơ, cậu thử ném tôi đi xem!” Tống Cửu Cửu đắc ý trả lời. Cô một bàn tay ôm cổ Kỳ Mộ, một cái tay khác nắm chặt áo của cậu, tư thế chuẩn bị vô cùng tốt. Sau đó cô nghe được tiếng hừ nhẹ của Kỳ Mộ, lúc đó mới thấy thật sự lúng tùng. Tống Cửu Cửu cảm thấy cơ thể mình đang dần dần hạ xuống, cô cuống quít dùng sức lôi kéo áo Kỳ Mộ, ôm chặt cổ cậu, cố gắng kéo bản thân lên trên. Nhưng mà vẫn không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể của chính mình, cả người lung lay sắp ngã. “Cậu làm như vậy không vui chút nào đâu, tôi thật sự sắp ngã xuống rồi, mau thả tôi xuống xuống!” Cô không xác định được Kỳ Mộ có thật sự muốn ném cô xuống hay không, làm cô thật sự có chút sợ hãi. Tống Cửu Cửu hoảng hoảng loạn loạn cố lấy lòng Kỳ Mộ, cậu lại dùng sức một lần nữa, vững vàng ôm lấy cô. Cậu cười hì hì nói: “Bây giờ xem ra người thua là cậu mới đúng.” Tống Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu. Tên chết tiệt này ngay cả một chút khổ cũng không ăn ,cô đúng là ngốc khi chủ động khơi mào đề tài này mà! . . . . . Hai người rốt cuộc cũng tới được phòng y tế. Kỳ Mộ một chút cũng không ôn nhu ném cô lên giường phòng y tế, dạo qua trong phòng một vòng cũng chưa nhìn thấy bóng dáng nhân viên y tế đâu. Cậu cầm lấy cuốn sổ vẫn đặt trên bàn, sắc mặt vô cùng không tốt: “Thất Trung không biết tuyển cái mặt hàng này từ đâu ra, toàn là người chỉ biết ăn. Loại người này hiện tại có thể cuốn gói về quê chăn bò rồi.” “Có thể là có việc gì gấp thôi. Thật ra hiện tại đầu gối tôi đã không còn đau như vừa rồi nữa rồi, hay là về phòng học trước đi.” Nếu không có ai, ngồi ngốc ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng hiển nhiên là Kỳ Mộ sẽ không nghe lời cô nói. Cậu không coi ai ra gì mở ra hòm y tế trong phòng, bắt đầu lục lọi. Cuối cùng cũng tìm được một chút đồ để xử lý miệng vết thương. Kỳ Mộ cầm đồ vật đi trước mặt cô ngồi xổm xuống, giơ giơ đầu gối của cô lên nhìn: “Đại minh tinh, cậu ít nhất cũng phải kéo ống quần lên chứ!” Tống Cửu Cửu có chút không được tự nhiên ống quần lên. Quả nhiên, đầu gối nhỏ xinh đã thâm tím một mảng, còn có chút sưng lên, đối lập với làn da trắng tuyết của cô, trông càng thảm không nỡ nhìn. Kỳ Mộ dùng tăm bông dính dung dịch oxy già, nhẹ nhàng lau đầu gối cô, lại lấy ra một lọ phun sương tiêu sưng phun một chút lên mảng da bị thương. “Tay trái.” Tống Cửu Cửu nhận lệnh, ngoan ngoãn vươn tay. Kỳ Mộ nắm tay cô, dùng dung dịch oxy già rửa sạch miệng vết thương, sau đó dán một cái băng cá nhân lên. Lần đầu tiên cô thấy biểu cảm nghiêm túc của cậu. Tống Cửu Cửu cảm thấy Kỳ Mộ thật sự là một người tốt. “Cảm ơn.” Cô nghiêm túc nói lời cảm ơn. “Thực xin lỗi.” Kỳ Mộ nói giọng rất nhẹ, nhưng mà cô vẫn đang bị dọa bởi câu nói kia. “!” Kỳ Mộ làm như không thấy vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc của cô, cậu giống như chưa hề nói gì, trên mặt không hề dao động. Nhưng mà Tống Cửu Cửu lại không nghĩ tới chuyện sẽ bỏ qua cho cậu: “Tôi còn tưởng rằng sẽ không bao giờ nghe được lời nói đó từ vị đại thiếu gia như cậu cơ!” Liếc liếc mắt một cái mà không thấy biểu tình gì khác của vị gia hỏa này, Kỳ Mộ lại nhẹ nhàng chọc đầu gối cô một chút, vừa lòng nhìn biểu cảm ăn đau của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Đúng vậy, cho nên sau này cậu đừng mơ có thể nghe được câu nói đó.” Tống Cửu Cửu quyết định thu cái mác người tốt trên người Kỳ Mộ lại. . . . . . Sau khi đưa Tống Cửu Cửu trở lại lớp, Kỳ Mộ lại không thấy bóng dáng. Tống Cửu Cửu cũng đã quen với hành vi hành động vô hình này của cậu. Tiết thể dục vẫn chưa kết thúc, cô buồn bực nằm bò lên bàn, cảm giác trong phòng học có chút quá an tĩnh. Vào trường đã được hơn hai tuần, các bạn học có đều cố ý tránh cô, ngoài lớp trưởng ra, có thể cùng nói chuyện cùng cô cũng chỉ có Kỳ Mộ. Cô đột nhiên có chút nhớ tiếng hét chói tai của fan khi ở trên sân khấu. Miên man suy nghĩ một hồi, Tống Cửu Cửu ngủ thiếp đi mất. Mãi đến khi các bạn học quay lại lớp mới bừng tỉnh, cô nhìn hộp sữa chuối đặt ở góc bàn. “Sao cười vui vẻ vậy nha?” Tống Cửu Cửu nghe được giọng nói của cô bạn lớp trưởng từ cửa truyền tới. “Bởi vì sữa chuối cực kì mlem mlem.” . . . . . Rốt cuộc cũng tan học, sau khi tách ra khỏi lớp trưởng, Tống Cửu Cửu đột nhiên phát hiện một chiếc xe đằng sau có vẻ như đang theo dõi mình. Cô chậm rì rì đi tới, xe cũng thong thả đi theo, cô bước chân nhanh hơn, xe cũng tăng tốc một chút, tóm lại vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần với cô. Nhưng mà chiếc xe này vừa nhìn đã thấy giá của nó không nhỏ, hơn nữa thật sự là đi theo cô một cách quá trắng trợn, Tống Cửu Cửu có nghĩ mãi không ra chủ nhân chiếc xe muốn làm gì. Cô do dự không biết có nên cắt đuôi chiếc xe này hay không. Nhưng mà xe đột nhiên tăng tốc chạy đến bên chỗ cô, cửa sổ phía sau xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra chính là khuôn mặt đáng ghét của Kỳ Mộ. “Chờ chút.” Cậu ném một bịch plastic đen thần bí từ cửa sổ ra, thằng nhóc này lại muốn cosplay đặc công thâm hậu hay gì, Tống Cửu Cửu không thể hiểu được tiếp nhận cái bịch. “128 nhân dân tệ, lần sau gặp mặt nhớ trả lại tôi.” Cậu ta hoàn thành xong việc liền đóng lại cửa sổ, ngồi xe bạc đi lăn đi mất. Cô ngơ ngác mở cái bịch ra, thấy bên trong đầy dung dịch oxy già, tăm bông, phun sương tiêu sưng và một đống đồ linh tinh khác. . . . . . . . . . . Mang theo thân xác mệt mỏi lết về đến nhà, tắm rửa một chút cho thoải mái dễ chịu. Tống Cửu Cửu vừa bôi thuốc cho đầu gối vừa nghịch điện thoại. Khi mở Weibo ra lướt lướt một chút, liền phát hiện top 1 hot search có liên quan tới cô. ” Tống cửu cửu học tra “ Nhưng mà hot search thứ hai cũng bám ngay theo sau ” Đại minh tinh Triệu Tâm Nguyệt bảo vệ luận văn” Cookies cùng Goddess là hiện tại hai girlgroup nổi tiếng nhất cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhau, Tống Cửu Cửu là thành viên của Cookies, mà Triệu Tâm Nguyệt là thành viên của Goddess, không chỉ có như thế, hai người còn một số bộ phận trông giống nhau. Ở trong giới lâu như vậy nhưng Triệu Tâm Nguyệt vẫn luôn coi Tống cửu cửu là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, bất kỳ chuyện gì vẫn luôn muốn đấu với cô. Hot search kia tuyệt đối có liên quan tới Triệu Tâm Nguyệt. Cô cau mày ấn vào xem. Quả nhiên, hôm nay Triệu Tâm Nguyệt công bố cô ta bảo vệ luận văn thành công lên Weibo. Cô ta còn cố ý viết một đoạn: “Một năm nay vẫn luôn chuẩn bị việc bảo vệ luận văn, tuy rằng ngày thường công tác rất bận, nhưng là chỉ cần có thời gian, tôi đều sẽ học tập. Rất nhiều lúc đọc sách đến đêm khuya mệt đến không thở được, tôi cũng sẽ có chút nghi ngờ quyết định này, nhưng mà thấy các bạn mong muốn tôi nỗ lực duy trì, tôi cảm thấy không thể phụ lòng mọi người, cắn răng mà kiên trì. Cảm ơn vì đã tự mình nỗ lực, cũng cảm ơn mỗi người trong các bạn đều ủng hộ tôi. Cuối cùng, các bạn sắp thi đại học cố lên nha ~~” Cả một đoạn này đều không có nói đến tên Tống Cửu Cửu, nhưng mà tất cả đều giống như có thể liên tưởng đến cô. Không chút ngoài ý muốn nào, sau khi Triệu Tâm Nguyệt phát Weibo này ra, càng có nhiều người tập trung tới Tống Cửu Cửu. Ở dưới bài viết chụp ảnh trường học của cô, lại xuất hiện cực kì nhiều bình luận mới. “Ở đó giả bộ làm gì nữa, còn thi đại học cái gì cơ, em gái về nhà làm ruộng đi!” “Lầu đừng nói bậy, kim chủ ba ba của người ta chọn bừa một trường đại học nào đó quyên cái thư viện là được, biết đâu còn làm cho cô ta một cái bằng đại học luôn ấy chứ.” “Không có bản lĩnh thì cần gì phải giả học sinh ngoan ngoãn, về chăn bò đi là vừa.” “Còn giả mù sa mưa cái gì trở về vườn trường trên Weibo, hiện tại cũng không có người nào biết được cô ta học trường nào. Làm không ra gì thì thôi đi, chỉ biết lừa fans thôi.” “Đến lúc đó tìm bừa một trường đại học ở nước ngoài, thì có thể ứng phó với mọi người rồi.” “Tâm Nguyệt nhà tôi mới là người học hành thực sự, cầu mong về sau người nào đó đừng ăn vạ mà vượt cấp.” “Tôi là một nonfan, trước kia tôi rất có hảo cảm với cô, bây giờ lại cảm thấy cực kì thất vọng, cuối cùng tôi đã trở thành antifan. Chỉ khuyên cô một câu, thần tượng chính là biểu tượng của thanh xuân, cô mới mười bảy tuổi, sau này thi đại học phải tự lực cánh sinh.” “Tôi ghét cái loại bình hoa không có đầu óc, vẫn chỉ thích nữ sinh có thực lực thật sự như Triệu Tâm Nguyệt.” “Cút ra khỏi giới giải trí, đừng dạy hư fan vị thành niên nữa, loại người này cảm thấy chỉ cần mình lớn lên đẹp, thì không văn hóa cũng chẳng cần bằng cấp, chỉ cần có tiền là được thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]