“Nhìn thôi tớ cũng biết là cậu có đấy nha.” Tống Cửu Cửu cảm thấy Trần Gia Nhạc chắc chắn sẽ rất thích món quà của cô. “Có thể nói cho tớ biết là ai không? Nếu tớ biết người đó, chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.” . . . . . . Trần Gia Nhạc muốn nói lại thôi nhìn cô, trầm mặc trong dây lát, sau đó nở một nụ cười cực kì tươi với Tống Cửu Cửu. “Không cần khách khí như vậy đâu! Tớ không cần chữ ký gì hết.” “Làm người không thể không có lòng tham, tớ nhất định tặng cậu món quà tốt nhất.” “Dù là ai đi chăng nữa, hiện tại vẫn sẽ là bí mật. Nhưng mà về sau tớ nhất định sẽ nói với cậu!” Trần Gia Nhạc như đang nhớ đến một người quan trọng nào đó, vừa đi vừa nhảy nhót, giống như một chú chim nhỏ vui vẻ. Thật ra có một số người luôn âm thầm ủng hộ thần tượng của họ, họ không muốn mọi người biết thần tượng của họ là ai, cho nên Tống Cửu Cửu cũng không hề muốn hỏi thêm về vấn đề này. “Nhạc Nhạc, vì sao cậu lại thích người kia? Cô đột nhiên muốn biết. Nhìn thần tượng nhà mình mơ hồ không biết gì đang đợi câu trả lời, Trần Gia Nhạc cảm thấy có chút thẹn, nhưng mà cơ hội thổ lộ trước mặt thần tượng như thế này lại cả đời chỉ có một mà thôi. Cho nên cô vẫn cau mày nghiêm túc tự hỏi, suy nghĩ mất nửa ngày vẫn không tìm được đúng từ ngữ để diễn tả ý mình muốn nói về thần tượng nhà mình, trầm ngâm suy ngẫm một lúc, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân vô cùng hoàn hảo. “Bởi vì cô ấy là ngôi sao, ai mà lại không thích ngôi sao chứ?” Tông Cửu Cửu nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô, ánh mắt cô bạn này ôn nhu tựa như sắp chảy ra nước vậy. Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, Tống Cửu Cửu hơi bất ngờ, sau đó nhẹ nhàng cười: “Anh ấy nếu biết được trong lòng cậu anh ấy tựa như một ngôi sao, chắc chắn sẽ vô cùng vui đấy!” (*) Ở đoạn này, Tống Cửu Cửu đã nghĩ rằng thần tượng của cô bạn học Trần Gia Nhạc là nam vì trong tiếng Trung, ngôi thứ ba số ít đều được phát âm là “tā” (他và她 ). Loading...
. . . . . . Sau khi kết thúc đề tài này, hai người họ sánh vai đi tiếp, tuy rằng không nói thêm điều gì, nhưng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ. Đột nhiên Trần Gia Nhạc lại nhớ đến sự việc xảy ra trong phòng học, cô nói: “Tiểu Cửu, cậu với Kỳ thiếu đã làm gì lúc đấy vậy?” Tống Cửu Cửu khá tò mò với cách xưng hô này: “Kỳ thiếu?” “Cậu thực sự không cảm thấy họ ‘Kỳ’ rất quen tai sao?” Trần Gia Nhạc tỏ ra thần thần bí bí hỏi cô. “?” “Tò mò đi chứ! Cậu không biết người đứng đầu danh sách phú hào của năm nay mang họ gì sao?” “!” Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Tống Cửu Cửu, Trần Gia Nhạc cười có chút thỏa mãn: “Có phải là cậu không nghĩ rằng lớp chúng ta đang ẩn dấu một phú nhị đại hay không đây?” Cô thực sự không hề ngờ tới thân thế của Kỳ Mộ lại khủng như vậy. “Bởi vì cậu toàn đi bằng cửu sau của trường nên không thấy được cũng là bình thường. Mỗi ngày đều có siêu xe đỗ ở cổng trường đưa đón cậu ta, hơn nữa là mấy hôm lại đổi một em siêu xe mới. “Aiya ~ Hâm mộ chết mất.” Vẻ mặt của Trần Gia Nhạc như ăn một rổ chanh vậy, chua, chua, rất chua nha~ “Không chỉ là đại thiếu gia, thành tích của cậu ta còn vô cùng tốt. Ở trường học luôn hiên ngang mà đi, giáo viên cũng không dám động đến cậu ta. Cho nên chúng tớ đều lén gọi cậu ta là ‘Kỳ thiếu’.” Tống Cửu Cửu nhớ lại dáng vẻ của Kỳ Mộ: “Nhưng hôm nay cậu ấy toàn làm việc của mình, cũng rất yên lặng, không làm ảnh hưởng đến người khác mà, tớ cảm thấy còn rất giống người vô hình nữa đấy.” Ngoại trừ làm ảnh hưởng cô ra. Nhưng mà những lời này Tống Cửu Cửu sẽ không nói ra đâu. Trần Gia Nhạc lắc đầu, nghiêm túc phổ cập cho cô về tính cách của bạn học đại thiếu gia: “Cậu ta tuyệt đối không phải là người vô hình, chỉ là cậu ta nhìn ai cũng chướng mắt thôi. Vui vẻ sẽ ngủ liền hai tiết, không vui thì sẽ không thấy bóng dáng vài ngày. Mỗi ngày đều trưng ra bộ dạng thiếu sức sống, cái gì cũng không hứng thú. Nhưng mà cậu thử nghĩ mà xem, cậu ta cũng chẳng tốn tinh lực nào khi học ở đây, cứ để mặc cậu ta làm gì thì làm, cậu ta vẫn đứng trên hàng vạn người.” “Nhưng mà hôm nay có thể coi là nhiệt huyết dâng trào đấy nhỉ? Cậu ta ngồi đó đến hết tiết tự học buổi tối kết thúc, quá phi thường!” Trần Gia Nhạc khoa trương nói. Sau khi được phổ cập một đống kiến thức khổng lồ, Tống Cửu Cửu quyết định rằng về sau sẽ phải cách xa với vị đại thiếu gia này một chút, tổng kết lại thì Kỳ Mộ là người cực kì không nên trêu vào. Mặc kệ mục đích cho cô mượn vở từ đâu mà ra, ngày mai vẫn nên trả lại vở cho cậu ta, tuy rằng cô có cảm giác rằng cậu ta sẽ tức giận nha . . . . Nếu cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ không vì nhất thời ham mê sắc đẹp mà chụp bức ảnh kia, đắc tội với Kỳ Mộ. . . . . . . . . . . . . Giống như cõng một cái nồi trên lưng, Tống Cửu Cửu từng bước thấy chết không sờn bước vào phòng học, rất nhanh đã đến cửa phòng học, Tống Cửu Cửu điều chỉnh vẻ mặt ủ rũ của bản thân một chút, mạnh mẽ ép linh hồn buồn bã ra ngoài, lấy điện thoại ra, nhìn vẻ mặt không còn bất kì năng lượng phụ nào khác phản chiếu từ màn hình điện thoại, mới chậm rãi bước vào phòng học. Vừa đi vào liền nhìn đến chỗ ngồi của bản thân. Bởi vì mỗi ngày đều đến trường học từ rất sớm nên cô dứt khoát nhận thầu giá trực nhật buổi sáng. Mặc dù tuy vẫn đi vào khung giờ như ngày hôm qua, vậy mà vị trí phía sau cô lại trống vắng. Không thể nào nói là nhẹ nhõm được, vẫn còn kèm theo chút rối rắm. Tống Cửu Cửu cẩn thận lấy vở ra, vì sợ để vở trong ba lô sẽ có nếp uốn nên cô cố tình lấy bọc plastic bọc vở lại, càng nghĩ càng tức mà. Dứt khoát để quyển vở lên bàn Kỳ Mộ, vừa mới ngồi xuống, cô lại đứng dậy gỡ bọc plastic ra rồi lại ném lên bàn học phía dưới. Sau đó cô tự giác ngồi xuống chờ Kỳ Mộ đến, nhưng mà lòng vẫn không thể yên tâm được, cô nhìn qua cửa lớp học ra ngoài hành lang, học sinh bên ngoài muốn vào lớp học thì nhất định phải đi qua đường chính. Nhưng mà nhìn con đường kia từ lúc lớp vắng vẻ đến khi đông đủ, sau đó lại chậm rãi từ đông đủ đến vắng vẻ, đến khi chuông reo lên, Kỳ Mộ vẫn không tới. Thậm chí một tuần sau đó Kỳ Mộ vẫn không đến trường, như thể chưa từng xuất hiện con người này. Không hề có người nào tò mò vì sao cậu ta không tới, cũng không có người quan tâm cậu ta còn có thể tới trường hay không. Rõ ràng cậu ta là một nhân vật phong vân của trường nhưng lại độc lai độc vãng, tự do giống như một người ngoài cuộc. Không bao lâu sau, Tống Cửu Cửu cũng giống mọi người, bỏ qua sự tồn tại của vị này. . . . . . . . . . . . . Đi học hai tuần, Tống Cửu Cửu nghênh đón tiết thể dục đầu tiên. Bởi vì bị cảm nặng nên cô gái nhỏ của chúng ta không được “hưởng thụ” cảm giác trải nghiệm chạy 1000 mét sân trường như các bạn, mà chỉ ngồi nhàn nhã đến hết giờ cùng các bạn hỗ trợ. Trong lúc cô đang vui sướng khi người gặp họa, thầy thể dục bỗng gọi cô tới. Không nên ăn không ngồi rồi như vậy chứ! Rèn luyện thân thể một chút nào. Vì muốn khắc sâu hình tượng nữ sinh nhu nhược vào lòng thầy thể dục, để thầy tuyệt đối không bắt cô chạy 1000 mét, khi cách thầy giáo không xa lắm, cô còn làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng. “Thưa thầy, có chuyện gì không ạ?” Tống Cửu Cửu suy yếu hỏi. Nhưng mà thầy thể dục cũng không có ý muốn phá người bệnh. “Dù sao em cũng đang nhàn rỗi, giúp thầy một chút, đem cái này đưa cho Kỳ Mộ.” Thầy thể dục ngăm đen to lớn đưa quả bóng tennis cho cô. “?” “Kỳ Mộ tới trường rồi ạ?!” Tống Cửu Cửu mở to hai mắt. “Đúng vậy, em ấy đang ở sân tennis luyện tập cùng giáo viên thể dục lớp ba.” Thầy nâng cằm về phía hướng sân tennis. “Vất vả cho em rồi.” “Còn có chút việc muốn nhờ em.” Thầy thể dục hình như có chút do dự nói ra. “Thật là, một người đàn ông như thầy làm cái việc này thật là ngại mà. Vợ của thầy là fan của em, cô ấy thích em rất lâu rồi, biết em đã đến Thất Trung, một hai bắt thầy xin chữ ký của em, em có thể giúp thầy được không?” Thầy thể dục gãi gãi đầu. “Được ạ, giúp em cảm ơn cô ấy đã luôn thích em nha thầy.” Tống Cửu Cửu cười nói, đã lâu rồi chưa giao lưu với fan. Lúc đưa giấy và bút cho cô, thầy thể dục tính toán mặt dày thêm một hai câu, muốn Tống Cửu Cửu nhớ kỹ vợ ông ấy: “Cô ấy nói với thầy là em không thích vận động nhất, mỗi lần chơi trò chơi gặp loại hạng mục phải vận động đều không vui lắm, có đôi khi còn lười biếng. Cô ấy dặn thầy không cần ép em chạy bộ gì đó ha ha.” Tống Cửu Cửu đang ký tên bỗng run run tay. Sao cô ấy biết mình đôi khi sẽ lười biếng nhỉ? Hình tượng của Tống Cửu Cửu hẳn là một người nhiệt tình, tuyệt đối sẽ không có chút lười biếng nào. Vì để phù hợp với hình tượng này, nếu gặp được hạng mục mà mình không thích, cô vẫn sẽ cố gắng tỏ ra thật cao hứng, tràn đầy năng lượng. Bởi vì cô cảm thấy fan tuyệt đối không muốn nhìn thấy biểu hiện của cô khác lạ so với tưởng tượng của bọn họ, đôi khi cô còn làm bộ dạng em gái nhỏ thông minh. Vì sao fan lại cảm thấy cô không có hứng, lười biếng được chứ? Là cô ngụy trang không hoàn hảo sao? Sẽ có bao nhiêu fan phát hiện ra điểm này đây? Bọn họ sẽ cảm thấy cô dối trá, chỉ biết lừa bọn họ đúng không? Tống Cửu Cửu vì một câu nói tùy ý mà lâm vào khủng hoảng. . . . . . . Miễn cưỡng nở nụ cười đối phó với thầy thể dục, Tống Cửu Cửu mang theo tâm tư nặng nề bước về phía sân tennis. Kỳ Mộ đang đánh tennis cùng một giáo viên thể dục khác. Tuy rằng Tống Cửu Cửu không hiểu rõ về tennis lắm, nhưng cô cảm thấy Kỳ Mộ rất lợi hại. Giáo viên thể dục đã thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu, nhìn qua đã thấy thầy ấy không chống đỡ nổi rồi, mà Kỳ Mộ chỉ là thở hơi loạn, đầu bị mồ hôi tiết ra ướt nhẹp. Nhưng nhìn đối thủ chật vật như vậy cũng không thể làm cậu ta vui vẻ hơn bao nhiêu, trên mặt thậm chí còn không có một biểu tình. Tống Cửu Cửu không nghĩ nhiều, bước vào sân tennis. Ai biết được rằng vừa bước chân trái vào đã nhìn thấy giáo viên thể dục ra sức chạy vội đến mới miễn cưỡng tiếp được quả cầu, nhưng lại không đủ lực để đánh trả về phía đối phương. Quả cầu kia rời khỏi quỹ đạo của nó, bay về phía cô, Tống Cửu Cửu còn chưa kịp phản ứng, đầu gối chân trái đã cảm nhận được một trận đau nhức, là quả bóng tennis đập vào đầu gối cô nha. Chân cô mềm nhũn, té ngã thật mạnh trên mặt đất, đầu gối cô hôn mặt đất, đầu gối đáng thương của cô, sao vận mệnh của mi nhiều chông gai thế? Cô đau đến nỗi không thốt nên lời, cũng đứng dậy không nổi, toàn bộ phần cơ chân co rút, cô chỉ có thể duy trì tư thế này chịu đựng đau đớn. Cô thực sự sai rồi, buổi tối hôm trước không nên nằm trên sô pha chơi điện thoại, không chơi điện thoại sẽ không ngủ gật, không ngủ gật sẽ không bị cảm, không bị cảm thì sẽ có thể chạy bộ cùng mọi người, chạy bộ cùng mọi người thì cũng không bị nhờ đưa đồ đến đây, như vậy cô sẽ không làm tư thế quỳ rạp mất hình tượng như thế này trước mặt hai người kia, đau đến thấu tận trời xanh, mất mặt đến nỗi không muốn bò dậy đối mặt với thế giới tàn nhẫn này. Tống Cửu Cửu bi phẫn nghĩ, nước mắt chảy xuống không biết là do đau đớn hay cảm thấy thẹn quá nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]