Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau Chu Nhiêu bị đẩy tỉnh, cô nhíu mày thật chặt không muốn mở mắt, chỉ phát ra vài tiếng lầm bầm.

Lục Già bám lấy không thôi đẩy cô qua lớp chăn, nhỏ giọng thúc giục: "Nhiêu Nhiêu, mau dậy đi."

Cô khó chịu muốn vùi mình vào ổ chăn ấm áp, bỗng nghe thấy Lục Già nói: "Đã bảy giờ rồi, nếu cậu ---"

"Bảy giờ?!"

Chu Nhiêu kinh ngạc mở mắt, vội vàng bật người ngồi dậy, túm áo ngủ khoác lên người, vừa định xuống giường bỗng cảm thấy trong phòng ngủ tối vô cùng, cô cầm điện thoại xem---

AM 6:07

Khoảnh khắc nhìn thấy thời gian, tim Chu Nhiêu trở về lồng ngực, tức giận trừng mắt nhìn Lục Già đang ngồi bên giường cười trộm, dứt khoát véo mặt cô một phen.

Lục Già: QAQ

Lục Già bị véo má đến nói năng không rõ, hàm hồ kêu: "Đau đau đau!"

Chu Nhiêu sẽ không bị lừa, cô vốn không sử dụng bao nhiêu lực, mới nắm được chút ít thịt trên mặt mà thôi.

Cô véo mặt Lục Già lắc lắc, Lục Già nương theo lực của cô lắc đầu, nhìn cô lấy lòng, "Không phải do mình sợ cậu muộn sao?"

Chu Nhiêu lạnh lùng lườm cô, buông tay mặc áo ngủ rời giường.

Lục Già đưa tay cọ cọ chỗ bị véo, cười khẽ theo sau cô ra khỏi phòng ngủ.

Lúc Chu Nhiêu đến phim trường, nhân viên công tác vẫn bận rộn cho hoạt động quay chụp hôm nay như mọi khi.

Bởi vì buổi sáng Lục Già phải nhận phỏng vấn nên không đến phim trường cùng cô.

Cô vừa đến phim trường liền đi hóa trang thay phục trang ngay, mời vừa chuẩn bị xong, cửa phòng hóa trang mở ra, một cái đầu nhỏ với mấy bím tóc thò ra từ của.

Đang xem gương mặt được trang điểm của mình, từ trong gương Chu Nhiêu nhìn thấy một bé gái trắng trẻo mới hai ba tuổi, đôi mắt to đen láy sáng ngời tò mò ngó tới ngó lui trong phòng hóa trang, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm trông có vài phần quen thuộc.

Ánh mắt tò mò của em bé nhỏ rất nhanh đã bắt gặp cô trong gương, sửng sốt, yên lặng nhìn cô, chợt bật cười khanh khách.

Chu Nhiêu trông thấy không nhịn được bật cười, cuối cùng cũng biết vì sao trông đứa trẻ này lại có chút cảm giác quen thuộc.

"Đây là Lộ bảo, con gái của chị Ấn, hôm nay chị Ấn dẫn đến, nói trong nhà không ai trông coi." Chị Mẫn thợ hóa trang nói.

Nụ cười của Chu Nhiêu hơi nhạt lại.

Sao lại không ai trông coi, bây giờ diễn viên nào có gia đình lại mang trẻ nhỏ đến phim trường chứ? Không nhờ cha mẹ trông giúp thì cũng mời bảo mẫu về chăm.

Nhớ đến trước đây khi thấy tin tức Hứa Ấn và Hồng Bách Lâm tranh nhau quyền nuôi nấng đứa bé, trong lòng cô thở dài.

Chị Mẫn nói xong xoay người nhìn cô bé ở cửa cười hiền lành, "Lộ bảo, sao em lại chạy đến đây?"

Lộ bảo đẩy cửa ra cười hì hì đi vào phòng hóa trang, trên đầu còn đội một chiếc mũ len có tai gấu, thoạt trông vô cùng đáng yêu, giọng nói non nớt vui vẻ nói: "Em đang tìm mẹ, chị có nhìn thấy mẹ đâu không?"

"Không có, chị Ấn không có ở đây, bây giờ chắc đang ở chỗ đạo diễn Khâu." Chị Mẫn ngay cả âm điệu nói chuyện cũng trở nên nhiệt tình hơn hẳn.

Ánh mắt Lộ bảo chuyển sang Chu Nhiêu bên cạnh, cười hì hì nói: "Chị thật xinh đẹp."

Chu Nhiêu xoay người dựa vào bàn hóa trang, đưa tay bắt lấy tai gấu nhỏ trên mũ cô bé, cô bé đưa tay che hai lỗ tai trên mũ, non nớt hung hăng kêu: "Không được nắm lỗ tai của em!"

Chu Nhiêu cười cười, "Đây là lỗ tai của em à?"

Lộ bảo chớp mắt to, "Là lỗ tai của em, em có hai lỗ tai, chỗ này một cái, chỗ này một cái.", cánh tay nhỏ bé trắng nõn chỉ vào tai mình, lại chỉ đến lỗ tai trên chiếc mũ.

Mọi người trong phòng hóa trang nhìn thấy động tác đáng yêu ấy đều cười, Lộ bảo không biết bọn họ đang cười cái gì, mặt cũng nở một nụ cười ngọt ngào theo, trên gương mặt là hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt trông lại càng đáng yêu.

Trợ lý Hứa Ấn vội vàng đẩy cửa phòng hóa trang ra, giương mắt nhìn vào, không phải Lộ bảo đang ở đây sao?

Trợ lý nhẹ nhàng thở phào, đi đến nắm tay cô bé, "Sao em lại chạy đến đây, mẹ em đang tìm em đấy!", nói xong lại khom lưng với mọi người trong phòng hóa trang, "Thật phiền mọi người quá."

Lộ bảo cầm tay cô ấy, giọng nói non nớt: "Em không có làm ồn ào đâu, em rất ngoan!"

Trợ lý xoa đầu nhỏ của cô bé, nhẹ giọng khuyên: "Chúng ta đi tìm mẹ nhé."

Một lớn một nhỏ vừa rời khỏi phòng hóa trang, trợ lý đạo diễn Khâu đã đến thúc giục. Chu Nhiêu liền đứng dậy đi đến khu vực quay phim.

Trước ống kính, Chu Nhiêu và Hứa Ấn đang đi xuống cầu thang thảo luận vụ án, khi đến chỗ rẽ ở cầu thang không biết sao bỗng nhiên hoảng hốt, nhất thời bước hụt chân đạp vào khoảng không, sắc mặt Chu Nhiêu cả kinh đưa tay chống lên bức tường trước mặt.

Hứa Ấn thoáng thấy cô đột ngột nghiêng người xuống, theo bản năng đưa tay nắm lấy cô nhưng lại không nắm được.

Chu Nhiêu nhảy hai bước mới giẫm được bậc thang, chân phải bỗng trẹo một cái.

"Shhh---" cô hít sâu một hơi khí lạnh, một tay chống lên tường để bản thân đứng vững.

Nhân viên công tác lập tức dừng việc quay phim, hai cô gái vội đi lên trái phải đỡ lấy cô.

Hứa Ấn chụp vào khoảng không, bước nhanh đến bên cạnh cô, thân thiết hỏi: "Sao thế? Chân bị trật sao?"

Trương Uyển cạnh bên đang ngồi chờ, trông thấy một màn như vậy lại vượt qua nhân viên công tác, ngồi xổm xuống xem mắt cá chân của cô, nhìn thấy thật không có vấn đề gì.

Đạo diễn Khâu nói: "Cô đi hai bước thử xem."

Chu Nhiêu nhấc chân đi từng bước, mắt cá chân phải lại vô cùng đau, miệng hít mấy hơi khí, hai cô gái bên cạnh dùng sức đỡ cô, một người nói: "Chị Tiểu Chu bị trật chân khá nặng, Trương Uyển cô đến đỡ giúp, tôi đi chuẩn bị túi chườm đá đắp cho chị ấy."

"Ôi." Trương Uyển đáp lời, đỡ bên phải của Chu Nhiêu, cô gái kia nhanh chóng đi lấy túi chườm đá.

Đạo diễn Khâu nhíu mày thông báo: "Dừng một chút, Chu Nhiêu đi chườm đá đi, lát nữa sẽ quay tiếp."

Nhiệm vụ quay chụp hôm nay đã rất nặng, cô lại còn để chân bị trật. Chu Nhiêu áy náy nói: "Thật sự rất xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của mọi người."

"Được rồi, đừng nói những lời này, nhanh chóng khỏe lại mới quan trọng." Đạo diễn Khâu khoát tay.

Một trái một phải đỡ cô đến khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống, hai người chia sẻ bớt lực tác động lên mắt cá chân của cô, cho nên không đau như vừa rồi.

Chu Nhiêu mới vừa ngồi xuống, cô gái bảo đi lấy túi chườm đá đã chạy đến, ngồi xổm chuẩn bị giúp cô chườm mắt cá chân.

Trương Uyển vội vàng nhận lấy túi chườm đá trong tay cô ấy, "Em làm là được rồi, làm phiền chị Tiểu Khâu quá."

Người được gọi là chị Tiểu Khâu cười cởi mở, không giành lại, dứt khoát đưa túi chườm đá cho cô ấy, "Không có gì, nhanh chườm đi, như vậy mới mau khỏi."

"Cảm ơn cô!" Chu Nhiêu nghiêm túc gật đầu nói cảm ơn với cô ấy, người kia xua tay, "Không có gì, vậy tôi đi trước."

Cô gái nói xong liền xoay người đi ra bên ngoài.

Trương Uyển giúp cô cởi giày, cởi một nửa chiếc tất bông xuống, mắt cá chân vừa rồi vẫn còn êm đẹp bây giờ đã sưng to Trương Uyển cầm túi chườm đặt lên mắt cá chân sưng lên của cô.

Cảm giác đông lạnh đột ngột khiến Chu Nhiêu hít sâu một hơi, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng vừa động mắt cá chân lại vô cùng đau.

"Nhiêu ca chị đừng lộn xộn, sưng như chân lợn rồi, nếu không chườm tốt không chừng sẽ phải đến bệnh viện bó thạch cao." Trương Uyển vừa mới nói xong, không đợi Chu Nhiêu gõ ót, cô ấy đã "phì phì" vài cái, cười nói: "Không có, chắc chắn sẽ mau khỏi."

"Em mới là chân lợn ấy." Chu Nhiêu hừ hừ, nhìn thấy bàn tay cô ấy bị lạnh đến đỏ lên, lại nói: "Không phải chị còn đôi găng tay da sao, em lấy đeo vào đi."

"Vậy Nhiêu ca chị ấn cái này trước." Tay Trương Uyển xê dịch, Chu Nhiêu ấn túi chườm đá, nhiệt độ lạnh như băng khiến cô không nhịn được run run.

Trương Uyển lúc này mới xoay người đi lấy găng tay.

Thấy mắt cá chân của mình sưng đến dọa người, Chu Nhiêu thầm muốn gõ đầu mình, mình ngốc thế nào mới có thể bước hụt chứ.

Nhưng mà......

Cô hoảng hốt gì vậy?

Nhớ tới trước khi bị trật chân bỗng nhiên sinh ra cảm giác hoảng hốt, Chu Nhiêu nhịn không được tìm điện thoại, trái phải cũng tìm không ra, còn đụng trúng khiến chân càng đau hơn.

Cô vốn định từ bỏ đợi Trương Uyển đến giúp mình tìm, chợt thoáng thấy điện thoại của mình đang im lặng nằm trên chiếc ghế cách đó không xa.

Chu Nhiêu xoay người đủ kiểu, nhưng vẫn còn cách một khoảng.

Đang lúc định đứng lên đi lấy, chợt nghe giọng nói trẻ con mềm mại vang lên: "Chị xinh đẹp muốn lấy gì sao? Em lấy giúp chị!"

Chu Nhiêu vừa quay lại nhìn, Lộ bảo đang ngậm một que kẹo tò mò nhìn cô.

"Là chiếc điện thoại kia, phiền em nhé!" Chu Nhiêu nói xong, nhịn không được chọc lên má cô bé, cô bé mỉm cười lùi về sau.

Lộ bảo đi đến bên cạnh ghế chỉ vào điện thoại, "Là cái này đúng không?"

Sau khi được Chu Nhiêu xác nhận, Lộ bảo mới cầm chiếc điện thoại quá khổ so với tay cô bé, đưa tới trước mặt cô.

"Cảm ơn em." Chu Nhiêu tủm tỉm cười nhận điện thoại, Lộ bảo dùng giọng nói non nớt nói "Không có gì", sau đó cười hì chạy đi.

Lộ bảo này còn đáng yêu hơn tên Lục bảo kia nhiều*.

*Lộ bảo và Lục bảo đều phát âm là /lù bǎo/.

Chu Nhiêu cười thở dài, mở điện thoại gọi cha mẹ.

Rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói sôi nổi của mẹ Chu truyền từ ống nghe đến: "Sao đột nhiên gọi cho mẹ vậy."

Nghe được giọng nói tràn đầy tinh thần của mẹ mình, Chu Nhiêu khẽ thở phào, "Không có gì, đột nhiên con muốn gọi cha mẹ thôi, không có gì là tốt rồi."

Mẹ Chu nghe thế an ủi: "Ôi chao, không có gì không có gì, mẹ với cha con đang mua sắm ở siêu thị, con quay phim cho tốt."

"Vâng, vậy cha mẹ đi đi."

Xác định cha mẹ không có việc gì, Chu Nhiêu vừa định vứt điện thoại sang một bên, trong đầu bỗng hiện ra khuôn mặt của Lục Già.

Hay gọi một cuộc cho Lục Già nhỉ?

Chu Nhiêu đang nghĩ ngợi, chợt nghe giọng nói của Lục Già cách đó không xa truyền đến: "Nhiêu Nhiêu chân cậu bị sao vậy?"

Cô vừa nâng mắt nhìn, Lục Già đã cùng Trương Uyển bước nhanh tới bên này.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Già, trái tim Chu Nhiêu đã hoàn toàn trở lại trong ngực.

Cô lắc đầu vứt điện thoại sang một bên, nói: "Không có gì, bớt đau rồi."

Thấy mắt cá chân sưng đỏ kia, Lục Già nhíu mày bưng ghế đến ngồi đối diện cô, đỡ chân cô đặt vào lòng mình, lấy túi chườm đá sờ mắt cá chân cô, ngoài miệng nói: "Bao tuổi rồi mà còn bị trật chân?"

Chu Nhiêu nghe thấy liền trừng mắt nhìn Lục Già, "Trật chân liên quan gì đến tuổi tác.", vừa dứt lời đã bị cơn đau truyền từ mắt cá chân làm cho hít một hơi thật sâu.

Lục Già bất đắc dĩ mím môi, "Khá tốt, chắc là không gãy xương.", nói xong lại chườm túi đá lên mắt cá chân cô.

Chu Nhiêu dùng chân trái đá Lục Già một cái, "Làm gì khoa trương như cậu nói, lại còn gãy xương."

Cúi đầu giúp cô xoa mắt cá chân sưng đỏ, Lục Già mới ngẩng đầu nói: "Cậu đừng tưởng chỉ là vết thương nhỏ, trật chân cũng có thể sẽ gãy xương."

Chu Nhiêu nhướng mi, lười tiếp tục dây dưa với cái đề tài này. Tầm mắt vừa chuyển, thoáng bắt gặp Lộ bảo đang nhảy từ một bậc thang xuống, bỗng hứng thú xấu xa nảy lên trong lòng, hướng về phía Lộ bảo chỗ thang lầu hô lớn: "Lộ bảo."

"Ừ?" Lục Già không rõ nên ngẩng mặt nhìn cô, lại thấy cô không nhìn mình, theo tầm mắt thấy được cô bé đội chiếc mũ hình chú gấu nhỏ.

Nghe có người gọi mình, Lộ bảo ngẩng đầu theo tiếng vọng trông sang, bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Chu Nhiêu, con bé cười hì hì chạy đến, "Chị xinh đẹp gọi em làm gì vậy?"

Lục Già chứng kiến một màn này chẳng hiểu làm sao.

Chu Nhiêu lục lọi túi, tìm được một hộp kẹo nhỏ dùng phòng ngừa hạ huyết áp của mình, mở ra đưa tới trước mặt Lộ bảo, "Để cảm ơn Lộ bảo giúp chị lấy điện thoại, chị mời em ăn kẹo."

Lục Già lúc này mới ý thức được người Chu Nhiêu gọi không phải mình, mà là cô bé này.

Lộ bảo nghiêm túc chọn viên kẹo màu hồng nhạt cho vào miệng, nhe răng cười, "Cảm ơn chị!"

Lục Già rầm rì chọc vào mu bàn chân Chu Nhiêu.

Chu Nhiêu liếc mắt nhìn, người kia ánh mắt ai oán nhìn cô.

Cậu cũng không gọi mình là Lục bảo lại đi làm vậy với người khác?

Nhìn thấy Lục Già, Lộ bảo chớp mắt to, ngọng nghịu nói: "Chị cũng thật xinh đẹp."

Lục Già nghiêng đầu lịch sự cười với cô bé, lại tiếp tục ai oán chọc mu bàn chân Chu Nhiêu.

Chu Nhiêu nhịn không được lại đá cô một cái, "Làm gì vậy."

Lộ bảo phồng mặt chuyển kẹo tới lui trong miệng, gò má bầu bĩnh cũng phồng lên theo, "Chị không vui ạ?"

Lục Già đang định nói chuyện, chợt nghe có người gọi: "Lộ bảo đến đây!"

Trong phút chốc cô còn tưởng đang gọi mình.

Từ sau khi Chu Nhiêu gọi cô là "Lục bảo" trong tiết mục, không ít fans cũng bắt đầu gọi theo, rõ ràng trước đây là xưng hô dành riêng cho Nhiêu Nhiêu.

Dù cô mất hứng cũng không làm gì được, huống chi bây giờ Nhiêu Nhiêu rất ít khi gọi cô như vậy.

Lộ bảo quay đầu lại nhìn, thấy người kia thì mặt mày hớn hở, lại nói với các cô: "Mẹ em bảo em qua đó, em đi đây!"

Chu Nhiêu một tay chống cằm, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang chạy về phía Hứa Ấn, nói như cảm thán: "Lộ bảo thật đáng yêu."

Lục Già nghiêng đầu che khuất tầm mắt cô, nghiêm trang nói: "Lục bảo đương nhiên đáng yêu, nếu cậu muốn hôn cô ấy thì cũng có thể đó.", nói xong xoay đầu đưa mặt lên.

Chu Nhiêu buồn cười đẩy mặt cô ra, "Cậu nằm mơ.", nhìn thấy bàn tay đông lạnh đến đỏ lên của Lục Già, ý cười trên mặt mới thu lại, "Sao cậu không mang găng tay?"

"Hả?" Lục Già theo bản năng trả lời, nhìn bàn tay đang nhẹ nhàng ấn túi chườm đá của mình, cười nói: "Không sao, mình không lạnh."

"Nói hươu nói vượn!" Chu Nhiêu trừng mắt lườm cô một cái, đưa tay bảo Trương Uyển đưa găng tay cho mình, Trương Uyển vội vàng chuyền qua.

Thấy Lục Già mang găng tay, Chu Nhiêu mới không nói nữa.

Trợ lý đạo diễn Khâu đến nhìn xem, hỏi: "Chị Tiểu Chu thấy thế nào? Còn ổn không?"

Chu Nhiêu thử đứng lên, chân không còn đau như vừa nãy, nhưng cảm giác đau đớn truyền đến vẫn khiến cô khó chịu nhíu mày.

Thấy vậy, trợ lý nói: "Chị Tiểu Chu vẫn nên đi gặp bác sĩ đi, hôm nay đừng quay nữa."

Thử đi mấy bước, Chu Nhiêu không thể không đồng ý sắp xếp này, chỉ áy náy nói: "Thật ngại quá, làm chậm trễ mọi người quay phim rồi."

Trợ lý đạo diễn Khâu trấn an: "Đừng nói thế, chị Tiểu Chu cũng bị thương vì việc công, nhanh chóng chữa khỏi mới là quan trọng nhất."

Chu Nhiêu mỉm cười gật đầu, Lục Già liền đỡ cô đến phòng hóa trang tháo trang sức thay quần áo, để Trương Uyển ở lại dọn dẹp đồ đạc.

Lục Già vốn định giúp cô thay quần áo lập tức bị đẩy ra, tuy Chu Nhiêu không tiện động chân, nhưng thay quần áo cũng xem như mau lẹ.

Sau khi rời phim trường, Chu Nhiêu được Trương Uyển và Lục Già đỡ lên xe bảo mẫu, trực tiếp đi đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra xong nói không có vấn đề gì lớn, hôm nay chườm lạnh trước, sau đó bôi thuốc là được rồi.

Mang thuốc mỡ về nhà, mắt cá chân Chu Nhiêu còn đau, Lục Già cầm tay phải của cô khoác lên vai mình, tay trái vòng qua thắt lưng mảnh mai mềm dẻo của cô, chia sẻ phần lớn lực chống đỡ phía bên phải cô.

Chu Nhiêu bị cảm giác đau đớn thu hút sự chú ý, căn bản không để ý tới bàn tay Lục Già để bên hông mình như có như không cọ vào.

Trương Uyển mang theo túi xách đi ở phía trước chuẩn bị mở cửa, không ngờ phát hiện cửa đã mở sẵn. Cô ấy tưởng vợ chồng Chu thị mở cửa, vừa mới vào đã bắt gặp một người đàn ông xa lạ trong trang phục công nhân.

Trương Uyển hoảng sợ, "Ông là ai?"

"À, dưới lầu có người nói nước bị rỉ, tôi lên kiểm tra." Người đàn ông nói xong vội vàng đi ra ngoài.

Trương Uyển bị hắn ta đụng phải va vào tường, Chu Nhiêu còn chưa phản ứng kịp, Lục Già bên cạnh đã lớn tiếng quát lên: "Đứng lại!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.