Xin lỗi mọi người vì một vài lí do nên mình đã ngừng viết truyện một thời gian dài. Giờ mình sẽ viết lại và ra truyện đều, hy vọng mọi người sẽ vẫn ủng hộ truyện ạ!
--------------------------------------------
Nguyên nhìn thấy bèn lao vào, đôi mắt như nảy lửa muốn cho tên kia một trận:
- Dám đánh em của lão tử à?
Vừa dứt lời cũng là lúc tên kia ngã gục xuống nhưng cũng là lúc bị tên còn lại bịt khăn có tẩm thuốc mê vào miệng. Mắt Nguyên bắt đầu lờ đờ nhưng vì cô mà đã cố gắng tỉnh táo lại và vớ ngay cây gậy dưới chân phang cho tên này một phát lăn ra luôn. Nhân lúc Nguyên xử tên này Hoành đã gượng dậy cởi trói cho cả hai. Nước mắt Tiểu Kỳ rơi từ lúc nào không hay, cô bé vừa lấy khăn tay đưa lên lau vết máu trên trán Hoành Hoành giọng run run hỏi:
- Cậu...không sao chứ?
Hoành đưa tay lên nắm lấy bàn tay Tiểu Kỳ. Tim đập rộn ràng, môi khẽ nở nụ cười. Lần đầu Tiểu Kỳ quan tâm như vậy khiến cậu nhóc còn không ý thức được sự đau đớn bởi vết thương đang rỉ máu trên trán kia nữa rồi:
- Cậu quan tâm...là tớ không sao rồi!
- Hỏi han, tâm sự sau mau rời khỏi đây thôi! - Nguyên nói
Cùng lúc ấy Tiểu Khải cũng chạy tới, cả bọn rời đi. Nhưng hỡi ôi người tính không bằng trời tính. Mọi người tưởng nó, cậu và Tiểu Long đã cho chúng ăn no đòn và giờ có thể thoát nhưng địch đông quá mà bên ta chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-tfboys-uoc-gi-cau-khong-phai-la-con-trai/1888279/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.