Xuống xe taxi nó chợt nhìn lên bầu trời không một bóng dáng của một ngôi sao và chỉ thấy mập mờ ánh sáng của trăng. U ám tới mức khiến sống lưng nó lạnh ngắt, dường như bên trong ẩn chứa sát khí vô hạn. Dù có mang trong mình bao loại võ đi nữa nhưng một khi địch đông thì ta cũng không làm gì được cho nên nó không biết có bảo toàn được tính mạng mà quay về không. Bình thường nó rất tự tin khi có lời thách đấu vì nó biết sức lực của đối phương đến đâu...còn giờ thì chỉ chờ vào vận may thôi. Hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn từng đấy phút thôi phải mau lên. Nó nhanh chóng đi về phía con đường duy nhất - con đường phía bên phải như trong tin nhắn.
Tới nơi, nó đảo mắt xung quanh. Những hai hướng, biết đi hướng nào? Thắc mắc, nó bèn gọi vào số điện thoại của tên đang giữ cô:
[- Cho người ra đây đi!]
Hắn ta cúp máy ngay khi nghe nó nói hết câu, chắc hắn đã biết nó đang "mắc" ở đoạn nào rồi. Đúng như lời nó nói không lâu sau có người ra tới nó chạy lại hướng hắn ta, tên đàn em này hất hàm hỏi nó:
- Mày là Thiên Vũ phải không?
- Không ta thì...Chẳng lẽ là tên mặt quắt mi à?
Nó quay mặt ra chỗ khác nói khẽ nhưng tên này vẫn nghe thấy, xem ra tai quá thính rồi. Có một tên nhỏ con này nên nó không đề phòng gì vì vậy mà:
- Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-tfboys-uoc-gi-cau-khong-phai-la-con-trai/1888278/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.