Chương trước
Chương sau


Chợt nhớ điều gì đó, Ngụy Vô Tiện đi kiếm Kim tự vả và sư tỷ đáng yêu nhà mình. Hắn thấy một cô nương tươi cười với một nam nhân dung mạo thanh khiết trán điểm chu sa.

"Sư tỷ, sư muội....."

Một lần nữa Lam nhị công tử lại bị cho ăn bơ "...."

"Muội bà nội ngươi chứ muội..... tình tứ xong mới nhớ đến ta?" Giang Vãn Ngâm nghiến răng, nâng đầu gối đá vào mông Ngụy Vô Sỉ.

"Ây da.... sao? vui không a~ ta thì rất vui a~"

"A Tiện, đệ lại một tuổi đấy à?" Giang Yếm Ly mỉm cười, cưng chiều sờ đầu Ngụy Vô Sỉ, hoàn toàn không thèm để ý đến Kim Tử Hiên.

"Hì hì.... đệ ba tuổi lận, mà hắn là ai vậy?"

Giang Trừng trợn mắt "Đương nhiên là Kim Tử Hiên rồi, ngươi bị úng não đó à?"

"Hả? là Kim tổ độ đấy à? hắn không phải ăn giấm đó chứ?" hắn lầm bầm.

Giang Yếm Ly và Giang Vãn Ngâm không hẹn mà nhìn ra đằng sau Ngụy Vô Tiện, người ăn giấm phải là Lam nhị công tử mới đúng chứ?

Kim Tử Hiên tức giận phất tay bỏ đi, môn sinh Lan Lăng khác đều theo sau. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu khó hiểu, theo sau đám người kia.

Miên Miên "Eh? công tử.... người không đợi Giang cô nương sao?"

"Không.... đừng nhắc nữa"

"Nhưng mà... hai người có hôn ước mà" Miên Miên gãi đầu bối rối, hồi nãy rõ ràng là nhìn công tử và Giang cô nương rất tâm đầu ý hợp lắm cơ mà. Sao bây giờ lại khó ở rồi?

"ĐÃ BẢO LÀ ĐỪNG NHẮC NỮA!" Kim Tử Hiên tức giận quay ra sau quát, thấy Ngụy Vô Tiện tay siết chặt Tùy Tiện nghiến răng ken két tỏa sát khí về phía mình.

"Kim Tử Hiên.... thế nào là đừng nhắc nữa?" Ngụy Vô Sỉ hùng hổ bước tới, một tay nắm lấy cổ áo cái người tương lai làm tỷ phu mình mà tức giận.

"Mẹ nó Kim Tử Hiên, ngươi đừng nghĩ sư tỷ ta thích ngươi thì ta không dám làm gì ngươi? Ngươi mắc mớ gì giận tỷ ấy? đừng nói với ta là ngươi không hiểu ta đang nói gì" con ngươi Ngụy Vô Tiện đỏ ngầu, có thể xuất nắm đấm để đập con người này bất cứ lúc nào.

"NGƯƠI KHÔNG HIỂU TIẾNG NGƯƠI HẢ? TA BẢO LÀ ĐỪNG NHẮC NỮA" Kim Tử Hiên thẹn quá hóa giận, cả người hắn ửng đỏ cả lên gào lên với người đang nắm cổ áo mình và rồi hắn lãnh trọn một đấm từ người kia.

Ngụy Vô Tiện nghiến răng, cả người run lên đấm Kim Tử Hiên một cái, nhìn hắn lảo đảo vài bước rồi lại tiếp tục đấm hắn thêm một cái khiến hắn ngã xuống đất.

"Kim Tử Hiên, ngươi thẹn quá hóa giận cái gì? còn không phải kiểu gì sư tỷ cũng gả cho ngươi? hừ...." Hắn vẫn còn giận đạp vào người Kim Tử Hiên một cái mới chịu thỏa mãn, chìa tay ra muốn đỡ hắn dậy.

Môn sinh Lan Lăng Kim Thị "...."

"Ta dù gì sau này cũng phải gả đi, ngươi ghen bóng ghen gió cái gì chứ? thôi đứng lên..... không đập nhau sẽ không thân" Ngụy Vô Tiện thấy tên tỷ phu quá mức ngáo, khiến hắn có chút bực mà nắm vai người ta bắt người ta đứng dậy, kiêu ngạo phủi phủi tay.



"Ngươi...."

"Ta gì mà ta? ta mà không kiềm chế ngươi đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi đấy. Cho dù Giang sư thúc và Ngu phu nhân có duyệt người thì cũng phải có ta và Giang Trừng duyệt ngươi nữa mới đủ bộ biết chưa. Đối với sư tỷ, ngươi ôn nhu với nàng một chút, nàng thích mềm chứ không thích cứng. Chúc ngươi may mắn tỷ phu" Ngụy Vô Tiện ném cho Kim Tử Hiên một lọ thuốc tiêu bầm, tiêu soái rời đi.

Kim Tử Hiên chụp lấy lọ thuốc, hắn suy tư gì không rõ. Chỉ biết hắn giây sau, nhào tới đập Ngụy Vô Tiện vài cái coi như trả thù. Mà người kia hơi nhíu mày một chút, tựa như hiểu ra gì đó để cho tỷ phu đánh vài cái.

"Ê... ngươi đánh dư là ta đập ngươi nhừ tử thật đấy"

"Mẹ nó..... là tên nào nói không đập là không thân? ông đây cứ đánh đấy"

Hai đứa làm trò con bò, hại Miên Miên sợ quá chạy đi báo Giang Yếm Ly, Giang Vãn Ngâm và Lam Vong Cơ. Họ hốt hoảng chạy đến, mỗi người trên mặt đều có vết thương, mà người bị thương nhiều nhất chính là Kim Tử Hiên.

Kim Tử Hiên: "Buông ta ra.... ta phải đập hắn..... có đứa đệ nào mà đập tỷ phu mình thế này không?"

Ngụy Vô Tiện: "Ta đã cho ngươi đập đủ, hai đứa huề nhau mà ngươi còn muốn đập lố? ta hiền quá mới cho ngươi đập"

Kim Tử Hiên: "Ngươi mà hiền nhất tu chân giới thì ta kêu ngươi một tiếng Ngụy ca ca"

Lam Vong Cơ chụp tay Ngụy Vô Tiện kêu "Ngụy Anh.... đủ rồi"

"A Tiện.... Tử Hiên hai người đừng đánh nữa" Giang Yếm Ly ôm Kim Tử Hiên không cho y đánh nhau với đệ đệ mình.

Giang Vãn Ngâm cũng giữ Ngụy Vô Tiện "Ngươi phát điên cái gì? còn không mau hạ hỏa?"

Hai người trong cuộc hóa ngốc quay sang bọn họ hỏi "Ủa? đánh nhau hồi nào? giỡn mà"

Lam Vong Cơ "...."

Giang Yếm Ly "...."

Giang Vãn Ngâm "...."

Mọi người "....."

Rồi cuối cùng hai đứa quậy bị túm đem ra phạt quỳ đứa sân trước đứa sân sau, Ngụy Vô Tiện hắn nhìn tổ kiến mà khóc lên khóc xuống.

"Hức....huhu...ô ô...á á....oa oa.....kiến.....bớ người ta....kiến....."

Ngụy Vô Tiện gần như khóc thét khi thấy mấy con kiến lại gần mình, hắn vừa thấy Lam Vong Cơ lập tức chạy lại núp sau lưng y tay nắm chặt vai người ta.

"Hức....ta sợ kiến....."

Giang Vãn Ngâm mở đại lí bán vé từ chối nhận người quen "...."



"Ngươi sợ chó, không phải kiến, ngươi sợ tử điện không phải kiến, ngươi sợ thiếu đòn chứ không phải kiến"

"Ta sợ....ta sợ kiến....sợ.....côn trùng....hức" Ngụy Vô Sỉ mặc kệ tiết tháo hay không tiết tháo, ôm Lam nhị công tử mà khóc như mưa.

Nội tâm Ngụy Vô Sỉ: sợ sợ cái đéo....ta....ừ thì ta sợ côn trùng đấy cười cái gì mà cười T^T thử bị nhốt ở với một đống côn trùng trong bóng tối bảy ngày sáu đêm đi. Huhuhuhu T^T

Hắn nghe tiếng thở dài của Lam Vong Cơ, tưởng đâu người kia không vui, cắn cắn môi hụt hẫng mà bỏ tay ra, chạy đến sau lưng Giang Vãn Ngâm chớp mắt đáng thương nhìn người kia.

Giang Vãn Ngâm: Mẹ nó tụi bây cãi nhau thì lôi ta đứng giữa cái đéo.

Lam Vong Cơ: "...."

Y thở hắt một cái, nắm cổ tay Ngụy Vô Tiện lôi đi một mạch, để lại một Giang Trừng ngàn năm phát sáng lầm bầm gì đó không rõ.

Có lẽ là..... Tiên sư cái bọn yêu nhau, để yên cho ta ế!

"Eh? Lam Trạm.... ngươi lôi ta đi đâu vậy?" Ngụy Vô Tiện ngốc manh, bị lôi kéo nửa ngày trời mới lên tiếng, mắt hắn còn hơi đỏ, mũi ửng hồng, giọng còn một chút hơi khàn, khiến người kia âm thầm nuốt nước bọt vài lần.

"Ngươi vào sẽ hiểu"

Ngụy Vô Tiện "???"

Để bổn lão tổ ngáo chó cho các người vừa lòng =.=!

Một dự cảm không tốt khiến hắn lạnh gáy, đề phòng nho nhỏ mà đánh giá Lam nhị công tử. Hửm? gần đây nhất chắc là vụ Âm Thiết đi, ừ.... cứ nghĩ vậy đi cho nhẹ lòng hơn.

*cạch*

Eh? nhớ khúc này chỉ có Giang sư thúc thôi mà, sao bây giờ có thêm Ngu phu nhân rồi? toang rồi toang rồi.... hắn bỏ con giữa chợ có được không?

Mặt Ngụy Vô Tiện méo xẹo, như thỏ con mà nép sau lưng Lam nhị công tử mà còn nhớ trước mặt có Lam Khải Nhân nữa.... cái này chắc chắn sẽ khiến lão hộc máu mất.

Cái này không được mà cái kia cũng không được, aizz.... tự tạo nghiệp không thể sống.

"Ngụy Anh bái kiến các vị tiền bối"

"Lam Vong Cơ bái kiến các vị tiền bối"

Sao tự dưng có cảm giác muốn thêm một đứa có chữ Tâm nhỉ? - Di Lăng Lão Tổ tự nghĩ xong rồi tự dở khóc dở cười với chính mình.

"Ngụy Anh.... ngươi mau qua đây cho ta" Ngu phu nhân khẽ cau mày, lông mao Ngụy Vô Tiện dựng đứng lật đật chạy lại chỗ nàng.

"Kìa A Diên.... nàng đừng nóng.... không biết Lam tông chủ mời bọn ta tới đây là có ý gì" Giang Phong Miên lên tiếng.



Ngụy Vô Tiện tự dưng thấy chột dạ, nhìn Lam Vong Cơ đứng đó bên cạnh Lam Hi Thần.

Sao đột dưng dự cảm không tốt nó càng lúc càng lớn vậy nè, tim à mi đừng đập to quá.... Lam Trạm nghe được đó =.=!

*cạch*

"Yếm Ly/ Vãn Ngâm bái kiến Lam tông chủ, Lam đại công tử, Lam nhị công tử"

Ngụy Vô Tiện "???"

Ủa? đầy đủ vậy?

"Ta nghe nói Ôn Nhược Hàn gần đây bắt đầu có hành động đáng ngờ, xem ra dã tâm của hắn quả thực không nhỏ" Lam Khải Nhân gật đầu với hai đồ đệ còn lại của Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên.

Lời ít hiểu nhiều, Ngụy Vô Tiện nhếch môi cho đến khi nghe tin tiếp theo.

"Giang huynh, Tử Diên muội.... ta muốn có thỉnh cầu này không biết hai người thấy thế nào"

"Huynh cứ nói" hai phu thê đồng thanh.

Lí trí Ngụy Vô Tiện kêu hắn nên trốn, tình cảm thì kêu hắn ở lại. Hai thứ đó cứ đấu qua đấu lại trong đầu hắn như vậy, hắn vươn tay sờ sờ mũi trong đầu lóe lên tia nguy hiểm. Cái linh cảm đó có vẻ như linh quan đến hắn và cả idol nhà hắn ở đằng kia.

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, y đứng cạnh huynh trưởng thật sự cũng không rõ, kế đó y chuyển tầm mắt sang Ngụy Anh đang dùng tay sờ sờ mũi, giây sau y cũng nhìn mình.

Hai người trong cuộc không hẹn mà nín thở chờ đợi lời nói từ Lam Khải Nhân.

"Ta muốn hai nhà Lam - Giang có thể cùng nhau kết thông gia, không biết ý hai người thế nào?"

Ừ giờ thì không những hai người Vong Tiện mà Hi Trừng cũng hoang mang nhìn nhau rồi. Giang Yếm Ly có chút vui mừng về hai sư đệ của mình.

Ngu phu nhân đang nhấp trà lên tiếng "Khiến huynh chê cười rồi, hai đứa nhà chúng tôi đứa nào cũng quậy đến mức gà bay chó không thèm sủa. Để một trong hai đứa ở đây e là sẽ quậy đến mức mà ma chê quỷ hờn mất"

Ngụy Vô Tiện bĩu môi nép sát vào người Giang Vãn Ngâm, còn người kia hừ một tiếng hất Ngụy Vô Sỉ ra nghiến răng nói đủ hai đứa nghe "Ta không muốn ngửi mùi giấm"

"Chẳng hay Lam huynh đang để ý đứa nào để ta đóng gói gửi ngay và luôn, cùng lắm ta và A Diên lập kế hoạch sinh thêm đứa nữa"

"...."

Ngu phu nhân trừng mắt đập cái tay của phu quân mình.

*thịch*

Trái tim của Ngụy Vô Tiện có chút khó chịu, một phần vì hình ảnh của Trần Tình gắn liền với Âm Thiết lẫn Âm Hổ Phù.

Đối với những người ở đây, ngoài trừ Di Lăng Lão Tổ ra sẽ không ai phát giác được động tĩnh của nó, Âm Thiết càng lúc có động tĩnh thì chính hắn lại càng có cảm giác khó chịu hơn ai hết. Hắn thử dùng hồn phách Di Lăng Lão Tổ đi coi thử tình hình, cố kiềm nén cái cảm giác sắc mặt khó coi lại.

"A Tiện đệ sao vậy?" giọng nói của Giang Yếm Ly khiến hắn lẫn hồn phách kia hoàn toàn quay về.

_311_

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.