*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên thực tế, hầu hết yêu tinh đều có trí nhớ khá tốt, thậm chí còn có vài yêu tinh có khả năng bẩm sinh là đọc qua một lần liền có thể nhớ không sót một chữ nào.
Lận Châu cũng chỉ có thể hù dọa người bình thường.
Diệp Phù Dư suy nghĩ một hồi mới mỉm cười nói: "Đọc sách sao."
Lận Châu cũng cười nhẹ: "Ngại quá, trả lời sai rồi."
Nói xong, anh búng tay một cái.
Diệp Phù Dư chỉ cảm thấy trên người mình bỗng truyền đến một cảm giác kỳ lạ.
Ngay sau đó, cả người cô đột nhiên trở nên nhẹ đi, biến thành một trái bóng nhỏ đầy lông lăn đếm trên ghế.
"Chí*?"
Chí*: nguyên văn là "吱吱" (chi chi, tiếng rít),đại khái là chỗ này, chị nhà bị anh biến về nguyên hình nhưng tui không biết hồ ly kêu như thế nào (-_-;)・・・ mọi người cứ nghĩ chị đang "nà ní" đi ha
Lận Châu giật giật tai, tuy anh nghe hiểu tiếng hồ ly nhưng vẫn có thể đoán được tiểu hồ ly trước mặt đang mắng mình.
Tiểu hồ ly hình như thật sự bị dọa sợ cũng bị chọc đến tức lên rồi.
Nó giơ lên hai chân trước ngắn ngắn của mình leo lên bàn ăn, thân hình nho nhỏ chạy loạn trên bàn, cái đuôi xù lông đập lên mặt bàn, miệng không ngừng kêu "chi chi chi".
Lận Châu không chút hoảng hốt, vẫn là dáng vẻ lười biếng, hơi nghiêng người, một tay chống cằm, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Anh ngoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fan-cp-cua-toi-va-anh-de-tra-dai-khap-mang-xa-hoi/235128/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.