Hi Triệt…” “Cái gì…” Ngơ ngác mà nhìn trời, nghe thấy Hàn Canh đang gọi mình mới phục hồi tinh thần lại. “A, không có gì.” “Nga.” Vẫn đang vì chuyện ba trăm năm trước mà hổ thẹn tự trách mình, nhìn Hi Triệt như vậy, trong ngực Hàn Canh cũng rất khó chịu, thế nhưng lại bất lực. “Lại trôi qua thêm ba trăm năm nữa rồi…” “Đúng a.” … “Canh, ngươi nói xem, lần này còn có thể có kỳ tích xuất hiện không?” “Ân?” “Lần trước cũng là ba trăm năm, nhưng Tại Trung đã quay lại, vậy lần này…” Thật đáng ghét, nước mắt lại rơi xuống nữa rồi. “Triệt…” … “Hi Triệt đại nhân, đừng khóc a.” “Đã nói đừng gọi ta là Hi Triệt đại nhân rồi mà, cứ trực tiếp gọi ta…” Xoay người, nước mắt lại càng không ngừng tuôn rơi. … … Hai người đan chặt mười ngón tay, gắt gao dựa vào đối phương, vĩnh viễn không chia lìa… … … “Xương Mân, cái thứ tên Mệnh Liên kia rốt cuộc là cái gì?” “Tình… Chỉ có duy nhất một chữ ‘tình’…” … “Tại Trung.” “Ân?” “Ngươi ở trong tim ta.” ——【 Hoàn Chính Văn 】——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]