Thời gian trôi qua từng ngày, nhưng tình hình của Tại Trung lại ngày càng nguy hiểm, nhân cách bị thay thế, khiến Duẫn Hạo mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần. Nhìn thấy Tại Trung là một điều tốt, nhưng nếu như dưới tình cảnh như vậy, dùng phương thức như thế thì… “Ô, Ma vương đại nhân, ngươi lại tới thăm ta sao?” Hai tay cùng phần eo đều bị thiết liên gắt gao xích lại, Hồng Lánh giống như cố ý muốn kích thích lửa giận của Duẫn Hạo, không bị ngăn cản mà lắc lư thân thể bị mình thao túng. Khẽ mở đôi chân thon dài mê ngươi, giữa đôi môi đỏ mọng không ngừng đóng mở là cái lưỡi nhỏ đang khẽ liếm láp, hai chân khép lại, như có như không mà ma sát lẫn nhau, hận không thể lập tức câu dẫn sắc dục của người trước mắt. “Điện hạ, Hồng Lánh muốn dùng thân thể này để hầu hạ ngài nga, sủng hạnh ta đi, nhìn xem, thân thể này dâm đãng đến mức nào, đói khát đến mức nào…” Lời nói bị nén lại trong cổ họng, tay của Duẫn Hạo xuyên qua thân thể Tại Trung, bàn tay biến mất trong cơ thể xuyên qua chướng ngại vật, phá hủy phụ thể trong đó. “Ngài xác định muốn làm như vậy sao? Như vậy chẳng những không thể hoàn toàn hủy diệt ta, mà còn khiến Kim Tại Trung đau khổ tột cùng, thậm chí không cẩn thận thì sẽ hoàn toàn mất hắn đấy!” Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng không lay động của Trịnh Duẫn Hạo, vẻ mặt quyến rũ vừa nãy của Hồng Lánh lập tức sụp đổ. Nếu như tiếp tục bị Trịnh Duẫn Hạo ăn mòn, sức mạnh của ta sẽ yếu đi, đến lúc đó, đừng nói không thể khống chế thân thể hiện tại, mà ý thức của Kim Tại Trung cũng sẽ tăng mạnh, cuối cùng là hoàn toàn khôi phục, vậy nỗ lực bấy lâu nay của ta không phải sẽ trở nên uống phí sao! Hảo a, Trịnh Duẫn Hạo, vì không để nhân nhi mà mình quý trọng bị người khác chiếm giữ nên liền cứng rắn hạ quyết tâm mà liều mạng một lần sao? Vậy để ta xem trái tim của ngươi rốt cuộc cứng rắn đến trình độ nào nhé?! Dáng vẻ yêu dã dần dần rút đi, suối tóc dài màu bạc rơi lả tả bên eo, y sam tuyết trắng khiến Tại Trung như không nhiễm một hạt bụi, thuần tịnh thoát tục. “Tại Trung…” Kinh ngạc mà khẽ hô lên, Tại Trung, là Tại Trung! “Duẫn… Ngươi đang làm gì? Ô… Hảo đau… Tại Trung hảo đau…” Trên khuôn mặt tái nhợt chảy đầy mồ hôi, nước mắt bên khóe mi lăn xuống mu bàn tay đang xuyên vào thân thể Tại Trung của Duẫn Hạo, nóng hổi dọa người. “Duẫn Hạo… Ngươi thực sự chán ghét Tại Trung sao? Tại Trung đau a… Ngươi có nghe thấy không? Tại Trung rất đau! Duẫn Hạo lấy tay ra đi… Đừng giết ta… Được không…” Suy yếu mà thỉnh cầu, bàn tay bị trói chặt cố sức duỗi về phía Duẫn Hạo, tử mâu sâu đậm giống như ba trăm năm trước, chứa đầy nỗi tuyệt vọng cùng đau đớn. Rõ ràng biết kẻ trước mắt không phải Tại Trung, thế nhưng trái tim lại không khống chế được mà đau nhói. Tại Trung, đừng nói nữa… Sao ta có thể giết ngươi, sao ta có thể tái thương tổn ngươi được! “Duẫn Hạo… Sao ngươi lại chán ghét ta như vậy! Ta rõ ràng thích ngươi như thế… Ta thích… hảo thích Duẫn Hạo ngươi a!” Kêu gào như bị mắc chứng cuồng loạn, đôi mắt đã sưng đỏ, nước mắt trong veo đã cạn khô… “Ta biết Duẫn Hạo không thích Tại Trung, Tại Trung không tốt, cái gì cũng không tốt. Không nên ngu xuẩn mà đi vẽ cái bức tranh gì đó, cầm cái loại rác rưởi kia để khiến Duẫn Hạo bực dọc,không nên liên tục nói về Duẫn Hạo, hoang tưởng một cách đầy ngu ngốc…” “Thế nhưng… Thế nhưng Tại Trung không phải cố ý.” Hoảng loạn mà ngẩng đầu lên, cấp thiết mà giải thích, vội vàng mà nâng người dậy, khiến thiết liên trên tay kéo càng thêm chặt, dần dần xuất hiện vết thương. “Ta vốn tưởng rằng Duẫn Hạo sẽ vui vẻ, ta rất chăm chỉ mà đi chuẩn bị! Trong đầu luôn có thân ảnh của Duẫn Hạo, từng nét bút từng đường vẽ, rất chăm chỉ. Rất muốn nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Duẫn Hạo, nói không chừng, còn có thể ôm Tại Trung, kéo tay Tại Trung nữa…” Khóe miệng câu lên một nụ cười ngọt ngào, nào ngờ nụ cười đó lại là lưỡi dao sắc bén, đâm trái tim Duẫn Hạo đến nhói đau. “Duẫn Hạo chán ghét Tại Trung gọi tên, Tại Trung không gọi nữa. Chán ghét Tại Trung uống máu của Duẫn Hạo, Tại Trung… Tại Trung chỉ cần một chút được không… Không đúng! Tại Trung không cần, không cần nữa! Tại Trung có thể cắn đứt cổ tay mình, như vậy một chút cũng không hề đau. Còn nữa… Còn nữa… Tại Trung chán ghét máu của Tại Trung… A, điều này… điều này thì cũng không sao cả!” Tại Trung đột nhiên rất vui vẻ mà nói với Duẫn Hạo, “Những thứ khiến Duẫn Hạo cảm thấy dơ bẩn đã không còn nữa rồi, Tại Trung đã vứt hết chúng đi rồi, sau này cũng sẽ không còn nữa!” Thấy Duẫn Hạo không có phản ứng gì, nỗi đau đớn trong cơ thể vẫn còn đó, Tại Trung bỗng nhiên trở nên như mất đi sinh mệnh, cúi đầu nhỏ giọng nức nở, “Tại Trung sẽ ngoan, không khiến Duẫn Hạo tức giận, Duẫn Hạo không tức giận… không tức giận nữa…” “Ưm…” Nụ hôn ẩm ướt như đang cướp đoạt, Duẫn Hạo chỉ có thể dùng biện pháp này mới có thể không tiếp tục nghe thấy những lời khiến bản thân nổi điên từ trong miệng Tại Trung, lệ thủy trộn lẫn, chảy vào khoang miệng, là nỗi đắng cay như kim châm muối xát. “Điện hạ, ta chỉ biết ngươi không thể nhẫn tâm.” Nụ cười tà nịnh, phá vỡ toàn bộ những điều vừa nãy. Ta cũng có chút không phân rõ rồi, người vừa nãy, là Tại Trung của ta sao…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]