“Ân? Bây giờ ta đang ở đâu?” Bốn phía một mảnh đen kịt, chỉ nhớ trước khi nỗi đau đớn cường liệt khiến ta chìm vào trong hắc ám, một cỗ sức mạnh cường đại đã cưỡng ép kéo ta vào trong bóng đêm. Ta đã thử rất nhiều loại phương pháp, cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc trong màn đen này, hơn nữa dừng lại càng lâu, trong tim càng gia tăng cảm giác bi thương… Đột nhiên một đạo hồng quang đâm thủng hắc ám, giống như đang chỉ dẫn Duẫn Hạo đi đến một nơi… Vừa mới bước vào, hồng sắc đã chiếu rọi bốn phía, cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi. “Tại Trung!” Duẫn Hạo dưới đáy lòng kinh hô. Ở đây không phải Ma giới, Duẫn Hạo có thể chuẩn xác mà phán đoán. Khí tức hiền hòa, không có vẻ lãnh khốc cùng cảnh chém giết tàn ác nơi Ma giới. Ánh nắng ấm áp chiếu sáng lên hoa cỏ, tạo nên một viền sáng màu vàng. Mái tóc đen dài đến thắt lưng ngoan ngoãn xõa xuống bên eo, phần tóc lộn xộn chỉ dài một nửa che khuất tử mâu linh động. Đây không phải… bộ dạng chưa giải khai phong ấn ban đầu của Tại Trung sao? Trong đầu còn có bộ dạng tiêu thất đầy mơ hồ của Tại Trung sau khi bản thân chìm vào trong hắc ám… Đi lên vài bước, muốn chạm vào Tại Trung đang làm gì đó cạnh hồ. Ơ?!!! Cư nhiên… ngón tay vừa chạm vào vai Tại Trung liền xuyên qua, nhìn bàn tay nửa trong suốt của chính mình, Duẫn Hạo dường như có chút đăm chiêu mà tự nói: “Chỉ là ảo giác thôi sao?” Nói cách khác, bản thân chỉ có thể nhìn diễn biến của câu chuyện, thực sự đây là lần đầu tiên bị động như thế này… “Xương Mân!” Người vốn đang ngồi xổm đột nhiên mừng rỡ mà đứng dậy chạy về phía trước. Xương Mân? Nghe có chút quen tai… Cầm lấy bông hoa màu vàng kim đang bị cự thú lam sắc ngậm trong miệng, Tại Trung chạy đến một tàng cây khác, ngắt một chiếc lá to lớn xuống, lấy một cục đá ở bên kia mà mài thành bột thuốc rồi đổ vào trong chiếc lá, sau đó lại chạy đến cạnh hồ, múc nước hồ trong suốt lên rồi đổ vào trong chiếc lá, lắc lắc, rồi lại từ từ đặt ở bên miệng. Lúc chuẩn bị uống, Tại Trung lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Xương Mân, ngượng ngùng nói một câu, “Cảm tạ Xương Mân.” Cự thú băng lam sắc tự tiếu phi tiếu mà nói, “Uống nhanh lên một chút đi! Hiệu lực và tác dụng của ‘Tản Linh hoa’ chỉ có hạn, đừng lãng phí.” “Ân. Sau khi gặp Duẫn, có thể không cần phải uống nữa.” Tại Trung nhàn nhạt cười cười, sau đó vươn đôi răng nanh nhọn hoắt ra, chậm rãi hấp thu dược nước. Xương Mân, ‘Tản Linh hoa’, nước hồ… Ở ‘Mê viên’, có một loại ‘Tản Linh hoa’ kim sắc, dùng nó sắc thành bột rồi phối với nước của ‘hồ Vong Xuyên’ thì có thể miễn cưỡng cầm cự sinh mệnh… Xương Mân, chính là ma thú đã thiết lập kết giới trên người Tại Trung… Ta không thể nhìn lầm được, cự thú băng lam sắc này hẳn chính là ma thú thượng cổ, đã sống lâu hơn ta rất nhiều, không nghĩ rằng cư nhiên lại ở nơi này, thảo nào sức mạnh của kết giới kia lại cường đại như thế… Ở đây chính là ‘Mê viên’? Khí tức hoàn toàn bất đồng với Ma giới, hơn nữa ta chưa từng bao giờ nghe qua hay cảm nhận được một lĩnh giới như vậy. Trước đây, những lời hắn nói đều là thật sao… ‘Ta nhất định phải dựa vào máu của điện hạ thì mới có thể tiếp tục sinh tồn.’ Cho nên hắn mới luôn luôn không uống máu tươi của ma linh, mà luôn luôn chấp nhất… Nhớ lại phản ứng của bản thân sau khi nghe Tại Trung nói, xem ra, từ lúc đầu ta đã không tin tưởng hắn rồi… Kế hoạch hãm hại của Hồng Lánh cùng cái xác nhận của hiện tại, khiến Duẫn Hạo không khỏi có chút hoảng hốt, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện bản thân đã bỏ qua, làm sai đây… Nhìn ma thú kia một cái, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt băng lam sắc kia, là ảo giác sao? Vì cái gì mà cảm giác được trong đôi mắt kia có vẻ cảnh cáo cùng sự phẫn nộ… Nhìn thấy được sao… Vẫn còn đang suy nghĩ, cảnh tượng bốn phía lại dần dần mơ hồ, đến lúc trở nên rõ ràng, lại đổi sang một cảnh tượng khác…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]