“Vách núi…” Tại Trung kiệt sức ngã ngồi xuống mặt đất, nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy ngay trước mặt, một chút khí lực cuối cùng của Tại Trung cũng bị rút đi, a… Không lấy được rồi sao… Thân thể của bản thân đã không thể tiếp tục lặp lại một lần thương thống trước đây nữa, nhưng trước mặt căn bản không có đường a, dựa vào sức mạnh của chính mình, chỉ có thể vào tử lộ mà thôi… “Muốn bỏ cuộc rồi sao?” Đây là… thanh âm của Hi Triệt đại nhân, Hi Triệt đại nhân đang ở đây sao?! “Hi Triệt đại nhân!” Tại Trung sụp đổ mà kêu gào, nước mắt không thể khống chế mà chảy ra, giống như muốn nói rằng, giúp Tại Trung, giúp Tại Trung đi… “Ở giữa vực sâu này, nếu như không muốn bỏ cuộc, thì đi lấy đi…” “Ân?” Là thanh âm của Hi Triệt đại nhân không sai, ở phía dưới kia sao? Thử thăm dò mà nhìn ngó, sương mù dày đặc quấn quanh, sâu không thấy đáy… “Ân, ta biết rồi.” Nhanh chóng đứng dậy rồi nhảy vào, Tại Trung không có một chút do dự, nếu ta cho rằng đây là lựa chọn duy nhất, vậy chỉ có thể tiếp tục mà thôi… “Thực sự là một đứa ngốc liều lĩnh a…” Hi Triệt đứng ở nơi Tại Trung vừa nhảy xuống, dường như có chút suy nghĩ, tại sao chịu nhiều tổn thương như vậy, nhưng một chút cũng không dùng ma lực để phòng ngự… … … Cảm giác đã qua thật lâu, Tại Trung cật lực mở mắt ra, ta chưa chết sao? Từ nơi như vậy mà nhảy xuống, sao lại không có việc gì được? Tại Trung không phát hiện, bản thân vẫn luôn mang theo một viên trân châu nhỏ bé đang dần dần mất đi ánh sáng chói lọi… Đó là thứ mà Xương Mân đã đặt trên người Tại Trung lúc Tại Trung còn ở ‘Mê Viên’, để khi sinh mệnh không còn ma lực của Tại Trung trở nên nghiêm trọng đến mức nguy hiểm đến tính mạng thì có thể cứu sống, bất quá chỉ có thể sử dụng được một lần… “Ơ? Ở đây có một hang động…” Chẳng lẽ, nơi này chính là chỗ ma thú ở… Cẩn thận mà bước vào, hảo tối a, nha, là con kia sao? Bộ lông băng lam sắc, ngoan ngoãn mà thuận theo sự phập phồng của hô hấp, hảo xinh đẹp a… Tại sao lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ? A! Trông giống Xương Mân… Tại Trung kích động chạy tới, là Xương Mân sao? Có đúng không? Xương Mân, Tại Trung hảo nhớ ngươi, hảo nhớ ngươi… A!” Một cỗ sức mạnh cự đại bắn Tại Trung về chỗ cũ, thương thế vốn đã rất nghiêm trọng càng nặng thêm… Hảo đau… Xương Mân, là Tại nhi a, ngươi không nhận ra Tại nhi sao? “Là gia hỏa nào không biết sống chết? Xông loạn vào cấm địa của Ma tộc!” Cự thú1 vốn đang ngủ say chậm rãi mở mắt, “Là nhân loại sao? Sự dụng phương pháp gì để xông vào nơi này?” Không có khí tức của Ma tộc, không giống như có khả năng che giấu, mà giống như không hề tồn tại, thế nhưng có thể khẳng định được chính là nhờ vào thân thể huyết nhục kia của nhân loại, làm thế nào cũng không thể đến được nơi này. “Ô ——” Tại Trung thống khổ nằm xuống mặt đất, hảo đau, hảo khó chịu, một chút khí lực cũng không còn… “Tới đây vì cái gì?” Không có khí lực để hồi đáp, Tại Trung chỉ có thể chậm rãi cố gắng để ý thức của bản thân không hôn mê trước tiên. “Trả lời!” Cự thú đến gần vài bước, thanh âm to lớn vang lên giữa hang động rộng lớn càng thêm lạnh lẽo. “Sừng, sừng của ma thú…” “Cái gì? Hừ! Ngươi là nói sừng của ta sao?” Một trận kim quang lóe lên, cặp sừng kim sắc xuất hiện trên đỉnh đầu băng lam sắc. “Thật sự rất buồn cười!” Khí tức hóa thành lưỡi dao, rơi xuống người Tại Trung, “Ân ——” Máu tươi từ trong miệng chảy ra, đã không có khí lực để nhìn thương thế của bản thân nữa rồi… “Tiện vật tham lam ngu muội, đi chết đi!” Sức mạnh cường đại tiếp cận hướng Tại Trung, cứ phải như vậy mà chết đi sao… Thực không cam lòng… Vẫn chưa tặng cho Duẫn Hạo lễ vật mà Tại Trung dụng tâm chuẩn bị mà… “Vù vù ——” Một con hồ điệp2 màu tím đen lao về phía quang mang chuẩn bị bắn về phía Tại Trung, đôi cánh nát tan, điêu tàn, nhưng đã bảo vệ được nhân nhi suy yếu. “Ân? Đã xảy ra chuyện gì? Không thể là —— Chẳng lẽ hài tử này?!” “A!!!” Chiếc sừng của bản thân đột nhiên bị cắt rớt, một mạt thân ảnh hỏa hồng cầm chiếc sừng kim sắc trong tay, trừng mắt một cái, ôm lấy người không rõ sống chết trên mặt đất rồi tiêu thất trong nháy mắt… “Cái gì a! Trừng cái gì… Bản thân đang hảo hảo nghỉ ngơi thì bị người quấy rầy, sừng còn bị cắt đứt nữa, mặc dù rất nhanh liền sẽ mọc lại, thế nhưng cũng rất đau…” Bất mãn mà nhìn nơi Hi Triệt tiêu thất, cự thú thì thào tự nói, hài tử vừa nãy, e rằng thực sự là… Không nghĩ rằng, đã lớn như vậy rồi… “Xương Mân, ngươi vẫn khỏe chứ…” Cự thú đi ra khỏi hang động, nhìn về phương xa, đó tựa hồ là hướng của ‘Mê Viên’… _____________ (1) Cự thú: Con thú to lớn. (2) Hồ điệp: Bươm bướm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]