Ngoài trời —— Hoa viên Cánh hoa tung bay đầy trời, trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng. Ở giữa bờ ao, một thân ảnh hỏa hồng biếng nhác nửa dựa bên cạnh hồ. Mái tóc đỏ đầy chói mắt rủ vào trong nước, giống như sắp nhuộm đỏ cả ao hồ. Đầu ngón tay vẩy vẩy giọt nước lóng lánh, từng giọt thuận theo làn da trắng nõn mà trượt vào trong vạt áo phiêu đật. Mị nhãn như tơ, yêu mị mê người. “Vút ——” Một cây ngân châm phá thủng khoảng không, rất nhanh mà đâm đến gần thâm lam thân ảnh. “Kim Hi Triệt.” “A~~ Không hổ là tả cận sử nhỉ~” Chậm rãi nâng bàn chân ngâm trong ao lên, giọt nước được ánh dương quang chiếu xuống trông càng thêm rực rỡ. Nhìn ngân châm bị gãy làm ba đoạn, nam tử được gọi là Hi Triệt mỉm cười, bước về phía người vừa xuất hiện. “Ai nha~ Ngươi rõ ràng có thể tránh, làm gì phải khiến ngân châm của ta thành cái đạng này cơ chứ~” Thân thể mềm mại hơi dán vào lồng ngực Hữu Thiên, bàn tay nhu nhược không xương vén mái tóc dài trước ngực của Hữu Thiên lên, chơi đùa ở trong tay. “Ngươi nói, ngươi định bồi thường cho ta thế nào đây…” Hi Triệt ghé sát vào lỗ tai Hữu Thiên, ái muội nói. Hữu Thiên không có bất cứ động tác gì, chỉ chậm rãi phun ra một câu khiến Hi Triệt bỗng chốc thu lại. “Đế quân hình như hôm nay sẽ đến viếng thăm.” “Khụ khụ —— Cái gì??” Hi Triệt thoáng chốc nhảy ra thật xa, không tự nhiên mà chỉnh sửa y phục. “Thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a…” Hữu Thiên nhàn nhã dựa vào bên cây cổ thụ, nhìn Hi Triệt vừa nãy còn mang bộ dạng câu nhân đột nhiên biến thành vẻ ngượng ngùng mà né tránh. “Đúng là hữu cận sử nhỉ…” “Phác Hữu Thiên, ngươi có ý gì!” Kim Hi Triệt trừng mắt nhìn cái miệng nói ra lời khiến người khác chán ghét kia của Phác Hữu Thiên, thật muốn hạ độc cho hắn câm luôn cho rồi. “A…” Hữu Thiên không thèm để ý, nghiêng người dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. “Thật là, rõ ràng là thủ lĩnh đám hỗn tạp nơi giáo đình kia, thế mà lại chịu khó như vậy.” Kim Hi Triệt nhỏ giọng lầm bầm. Kim Hi Triệt, hữu cận sử của ma giới, chuyên chế độc và dược, có thể tùy ý xem xét quyết định sống chết của một sinh mệnh. Ở ma giới, đám ma quỷ đều biết người mà bọn chúng không thể chọc vào nhất ngoại trừ Ma vương có lẽ chính là Kim Hi Triệt, nguyên nhân là vì mặc dù y xinh đẹp quyến rũ, thế nhưng lòng dạ rất độc địa, người duy nhất có thể trị y, có lẽ chỉ có Đế quân mà Hữu Thiên vừa nhắc đến trong miệng kia. Đế quân, là danh hiệu tôn kính của hắn, mọi người trong giáo đình coi hắn là thần linh, tôn thờ cầu khẩn, hi vọng nhận được sự chiếu cố từ hắn. Ma, thiên, nhân ba giới, đều không biết rằng, kỳ thực ba giới này vốn cũng không thủy hỏa bất dung như vậy, thế nhưng người nắm giữ ba giới vô cùng mệt mỏi với bầu không khí hòa bình này, sau này, bọn họ cảm thấy để sinh mệnh vô tri phía dưới chém giết lẫn nhau, mới là chuyện thú vị biết bao a. Cho nên sự hòa hợp giữa Ma vương và Đế quân cũng chẳng có gì lạ. “Này!” Không nhận được câu trả lời, Hi Triệt vung tay áo, vườn hoa vốn kiều diễm xung quanh Hữu Thiên trong nháy mắt trở nên khô héo, hóa thành tro bụi. “Thật tàn nhẫn a.” Hữu Thiên đổi sang chỗ khác, tiếp tục nghỉ ngơi. Đã quen với bộ dạng xa cách này của Hữu Thiên, Hi Triệt khẽ vuốt mái tóc dài, ở trước mặt Hữu Thiên mà hái một đóa hoa hồng đen chưa nở lên, đùa giỡn ở trong tay. “Vương hắn có đồ chơi mới rồi đấy, nghe nói còn rất khiến người khác chú ý.” Xé một cánh hoa mỏng manh đi, đặt ở trong miệng, “Ngươi nói, lần này có thể sống trong bao lâu?” “Kim Tại Trung.” “Có ý gì?” “Hiện tại chỉ biết điều này.” Hữu Thiên mở mắt ra, nhìn về phía trời, bầu trời của ma giới vĩnh viễn không có ánh sáng thực sự. “Nga~ Xem ra lần này sẽ có một vở kịch hay để coi rồi!” Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Hi Triệt nhìn về phía Hữu Thiên, không rõ hàm nghĩa mà cười nói, “Không thể… Hôm qua Vương đã đặc biệt phái người đến lấy thuốc của ta, là vì đồ chơi mới của y.” Hữu Thiên không phản bác, Hi Triệt nhìn, kinh ngạc chớp chớp mắt, lập tức lặng lẽ thổi vào đóa hoa vẫn còn là nụ, “Xem ra vẫn có chút cốt truyện, không biết có thể phát triển thành dạng gì đây?” Đóa hoa nhanh chóng sinh trưởng, đảo mắt liền nở bung thành một bông hoa ma quỷ hắc sắc đầy kiều diễm. “Nói không chừng không lâu sau liền sẽ hành động, từng bước leo lên, mới có thể càng mở ra, càng thêm đẹp, thế nhưng đừng…” Khẽ dùng lực, cánh hoa tan nát, vô lực mà rơi xuống, một sinh mệnh thật yếu đuối, thật rẻ tiền làm sao a… “Ngươi nghĩ sẽ phát triển thành cái dạng gì?” Khí tức băng lãnh từ đằng sau truyền đến, Hi Triệt không khỏi run rẩy. “Vương…” Hi Triệt xoay người hành lễ, Hữu Thiên cũng không biết từ lúc nào đã cúi người xuống ở bên cạnh. “Các ngươi gần đây rất nhàn a, muốn trở nên bận rộn một chút không?” Hi Triệt còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy một thanh âm bản thân đã quá quen thuộc. “Ta sẽ khiến y trở nên thật bận rộn.” Lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên là… “Tùy ngươi.” Duẫn Hạo biết bản thân không cần chiêu dãi vị khách nhân ‘đường xa mà đến’ này. “Hàn… Hàn Canh…” Đột nhiên bị kéo vào lồng ngực ấm áp. “Nhớ ta không?” Dùng sức mà ôm chặt, không cho người trong lòng chạy trốn. “Ai… Ai nhớ ngươi…” Phục hồi tinh thần, Hi Triệt bắt đầu giãy dụa. Nhìn cảnh tượng kia, Hữu Thiên thức thời mà hành lễ xin cáo lui, “Đế quân, Ma vương còn có điều cần bàn giao, xin phép cáo lui.” Phất tay ra hiệu, Hữu Thiên hướng về phía sau, nháy mắt liền tiêu thất không chút tung tích. “Nha, Phác Hữu Thiên, ta nhất định sẽ hạ độc ngươi!” Hừ! Cư nhiên lại cứ như thế mà đi. “Không nhớ sao, thế nhưng ta rất nhớ nha~~” Đột nhiên bị nhấc lên cao, Hi Triệt gắt gao ôm chặt lấy cổ Hàn Canh, “Hừ!” “A~~ Thật giống như một con dã miêu đang xù lông nha.” Buồn cười mà nhìn bộ dạng giận dỗi của Hi Triệt, Hàn Canh rất nhanh mà thay đổi trận địa, bước tới cánh đồng hoa anh túc hỏa hồng, “Nhìn xem, màu sắc này rất xứng với ngươi.” “Còn lâu mới xứng… Ưm… Ưm…” Cái hôn đầy nóng bỏng ẩm ướt, khí tức của tình dục ngập tràn khắp cánh đồng hoa mênh mông…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]