Lục Tễ nhìn bóng lưng đối phương đang chạy, nghĩ: ân oán giữa mình cùng với anh ấy dường như không còn gì, đã sớm xóa bỏ từ lâu, anh ấy cùng người khác chơi game, đó là đánh trong thi đấu, cũng không có làm sai cái gì, chỉ là mình đối đãi nghiêm túc quá mà thôi.
Tuy rằng hai năm trước, người này đã gây cho cậu không ít bóng đen tâm lý, nhưng sau đêm nay có lẽ sẽ không còn nữa. Khó trách ngày thường Tần Thành không nói gì, nhưng nhân khí của anh ở Liên minh lại phi thường tốt đẹp.
Loại tuyển thủ chuyên nghiệp có ngoại hình tốt, nhân phẩm tổ và thao tác lại lợi hại, quả nhiên Tần Thành là một phần độc nhất trong Liên minh.
Tần Thành cùng Lục Tễ đi đến bệnh viện, cả đêm không ngủ, lúc trở lại căn cứ thì trời cũng sắp sáng.
Lúc mấy người UK thức dậy, thông thường đã đến giờ ăn trưa, Tạ Anh Tuấn mang theo dép lê ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng huấn luyện: "deerlet, chúng ta tiếp tục..."
Chờ Tạ Anh Tuấn ngáp xong, chăm chú nhìn lại, mắt chớp chớp mấy cái: "Ơ! deerlet đâu?"
Theo lý thuyết mà nói, thời điểm này Lục Tễ hẳn là đang luyện tập mới đúng.
"Đến giờ anh ấy còn chưa tới, Thành ca cũng chưa tới." Hai tay pine nâng cằm, hiển nhiên cậu cũng đang đợi người.
Ai, còn đang đợi Thành ca đến sớm và tiếp tục dạy cậu đánh tướng Kỳ Á Na.
Tạ Anh Tuấn cảm thấy ngạc nhiên: "Tình huống gì đây, hai người đều không tới, đây là ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/esport-sieu-quy/2606160/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.