Lục Bán Thành nhìn thấy cô như vậy, lúc này mới tỉnh táo lại, hắn sợ cô xuống xe mắc mưa, liền nhanh chóng đi đến bên xe, đóng cửa lại, sau đó mở cửa xe chỗ ghế người lái ngồi vào, thu dù lại, phủi phủi những giọt mưa trên người.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tóc và vai hắn ướt mem, nhìn quanh xe một vòng, lại không thấy khăn mặt liền lấy một túi khăn giấy đặt phía sau xe, đưa cho Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành dừng một chút, mới nhìn cô, khẽ gật đầu nhận lấy.
Hai người không có nói thêm lời nào nữa, bầu không khí bên trong xe vẫn yên tĩnh như trước.
Hứa Ôn Noãn nhìn những giọt mưa không ngừng rơi trên cửa kính xe, nghe tiếng mưa ngoài trời, trong đầu lại nghĩ đến cảnh lúc nãy Lục Bán Thành xuống xe… cũng không biết bao lâu cô thật sự không thể nào chịu được nữa, ngủ say.
.......
Lúc Hứa Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, xe đã đến Lệ Giang, mưa cũng đã ngừng lại.
Lúc cô vừa nhích người một chút, Lục Bán Thành liền chú ý đến động tĩnh của cô, nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái: “Thức rồi?”
“Ừ” Hứa Ôn Noãn dụi dụi mắt, gật đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần hai giờ.”
“A” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, nghĩ thầm thì ra cô ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi a.
Lục Bán Thành liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, lại hỏi: “Cô nói cô ở khách sạn nào?”
Hứa Ôn Noãn nói tên khách sạn.
Lục Bán Thành “Ể?” một tiếng đầy ngạc nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020280/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.