Một loại nhớ nhung mà cô chưa từng có, một loại nhớ nhung mà từ trước đến nay cô không ngờ mình sẽ có.
Cô không chỉ muốn gặp Linh Độ thông qua game, cô thật sự muốn nghe giọng nói của Linh Độ, thật sự muốn có thể gặp hắn ngoài đời thật để có thể dùng giọng nói của chính mình để trò chuyện với hắn.
Cô muốn thật sự làm một người bạn chân chính của Linh Độ.
Một cơn gió mùa đông thôi qua đầy lạnh lẽo, khiến Hứa Ôn Noãn co rúm cả người, cô liền lấy lại tinh thần, sau đó mới ý thức được vừa nãy mình đã nghĩ đến chuyện gì.
Cô muốn gặp Linh Độ, càng muốn chuyện của hai người có tiến triển…
Cô bị nỗi nhớ nhung của chính mình làm cho sợ rồi… môi khẽ mím hai lần, sau đó nuốt nước bọt vài cái, mới từ từ bình tĩnh lại.
Cửa sổ hỏng rồi, bên trong chắc không thể mở máy điều hòa để ấm lại, nhiệt độ thấp, lại lên cao tầng, nhưng không có chút an toàn nào, Hứa Ôn Noãn thu dọn vài thứ xong, rời khỏi nhà, đi đến một khách sạn gần đó thuê phòng.
Không biết có phải do buổi tối đứng ngoài ban công cô lại có ý nghĩ muốn gặp Linh Độ không, trong mộng cô lại mơ thấy cảnh cô gặp Linh Độ trong quán café ở sông Hoàng Phổ gặp Linh Độ.
Vì cô chưa từng gặp Linh Độ, cũng không biết tướng mạo của hắn, vì vậy người đàn ông trong giấc mơ của cô có khuôn mặt mơ hồ, mặc quần áo đen, đối mặt với cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020248/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.