🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tuy rằng đứa trẻ kia không phải là của cô, cũng chẳng có quan hệ với cô.

Hắn và cô lúc đó thật sự vẫn có thể cao chạy xa bay, cho đến bây giờ vẫn có thể đi chung trên một con đường.

Ngô Hạo mím chặt môi, nhìn Hứa Ôn Noãn chằm chằm rất lâu, sau đó mới lên tiếng: “Ôn Noãn, thật sự nhất định phải chia tay sao?”

Hứa Ôn Noãn nặng nề gật đầu mấy lần, nước mắt theo từng cái gật đầu của cô mà rơi xuống càng nhiều: “Phải, nhất định.”

“Ôn Noãn, anh biết anh có lỗi với em, nhưng trong lòng anh có em, cũng chỉ yêu em.” Trong mắt Ngô Hạo cũng có một vệt hồng, giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Em biết trong lòng anh có em, nhưng chúng ta không cách nào có thể đi tiếp được nữa, chúng ta không thể trở lại như trước kia, thứ còn lại cũng chỉ là những hồi ức tốt đẹp...” Hứa Ôn Noãn nói xong, liền nằm nhoài trên bàn, ô ô khóc: “... Ngô Hạo, nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với em thì chúng ta chia tay đi, bây giờ… em chỉ cầu xin anh như vậy thôi,…”

Ngô Hạo giơ tay lên, bưng kín mặt, một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một cái đầy nặng nề, đưa xuống, cắn răng nói: “Ôn Noãn, nếu như em thật sự muốn như vậy, nếu như đây là chuyện duy nhất anh có thể làm được cho em, nếu như em đã suy nghĩ kỹ rồi, thì anh đồng ý.”

Khóe mắt Ngô Hạo có chút ướt át, hắn giơ tay đè lại mắt một hồi, để những lời nói của mình vững vàng một chút: “Ngày mai anh sẽ sắp xếp luật sư liên hệ với em, chuyển cổ phần công ty cho em.”

“Không cần, Ngô Hạo, cái này em cũng không cần, chúng ta không có kết hôn, tiền này của anh, em không cần, em cũng không có tư cách để cầm, không hợp đạo lý…”

Không hợp đạo lý, không có tư cách… 8 chữ này như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn khiến hắn đông cứng một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu nói một chữ “Được”…

Hứa Ôn Noãn không nói nữa, nước mắt vẫn không kiềm được mà chảy ròng ròng.

Ngô Hạo quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy cô khóc, hắn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ một lúc, giống như có thể nhìn thấy lúc trước cô và hắn còn là học sinh, vui vẻ ra khỏi cổng trường, trong lòng hắn không chịu nổi, hạ mi mắt, qua một lát, hắn mới lên tiếng: “Anh còn có chút việc, đi trước.”

Hứa Ôn Noãn vẫn không lên tiếng.

Ngô Hạo mời bà chủ đến tính tiền, rời đi.

Đợi đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, Hứa Ôn Noãn không chịu nổi nữa, nằm nhoài trên bàn khóc, khóc như một đứa trẻ.

Trong chốc lát ngoài cửa sổ có một bóng người nhìn đôi vai của cô đang run lên chằm chằm không chớp mắt, hắn dùng sức nắm chặt bàn tay, gân xanh đều nổi lên.

-

Hai tháng sau

Thời gian cách ngày sinh dự tính là còn hai tuần lễ nữa, không biết có phải là do lần sinh đầu tiên nên có áp lực khá lớn hay không, Tần Chỉ Ái vẫn luôn để ý tin tức ngoài biên giới, trong lòng cô loạn tùng phèo, không yên tâm.

Hôm nay ăn cơm tối xong cô có gửi cho Cố Dư Sinh một tin nhắn, sau đó bò lên giường rất sớm.

Lúc đang ngủ, cô nằm mơ, nhìn thấy Cố Dư Sinh nằm trong quan tài, đưa từ biên giới về Bắc Kinh, dù cô có gào khóc như thế nào, hắn vẫn không tỉnh lại.

“Dư Sinh, Dư Sinh!!!!” mơ đến nỗi cô ngồi bật dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.