Chuyện cũ đã từng tốt đẹp như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ đến, tim lại đau.
Hứa Ôn Noãn nóng mắt, cầm muỗng, nhanh chóng khuấy tan trái tim này.
Cử động của cô khiến Ngô Hạo căng thẳng một hồi.
Ông trời giống như muốn hâm nóng lại tình yêu của cô và hắn, lúc hắn và Hứa Ôn Noãn ngồi xuống một chút, trong quán lại có một bản tình ca được mở lên, là một bài nhạc phim rất thịnh hành trong một bộ phim rất nổi tiếng ba năm trước: “Thời gian mưa.”
Hai người đối mặt nhau, yên lặng nghe nhạc, Ngô Hạo lại mở miệng trước: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn không cho hắn cơ hội nói tiếp, bưng café lên uống một hớp lớn, đè lại bế tắc khó chịu trong cổ họng, chỉ vào một bức tường chi chít những tờ giấy dán nói: “Ngô Hạo, còn nhớ lúc trước chúng ta đã dán những lời nói trên đó không?”
Ngô Hạo gật đầu, không nói gì.
Hứa Ôn Noãn đứng lên: “Tìm chúng đi.”
Ngô Hạo đứng lên theo Hứa Ôn Noãn đi đến bức tường kia, sau đó lại tìm trong hàng ngàn hàng vạn tờ ghi chú.
Vị trí lúc trước dán ở đâu, hai người còn nhớ rất rõ ràng cho nên không tốn nhiều thời gian đều có thể tìm được những lời họ đã viết.
Trở lại trên bàn mà họ đã ngồi, Hứa Ôn Noãn lại từ từ đọc những câu nói trong đó lên: “Ngô Hạo yêu Hứa Ôn Noãn cả đời, không rời không bỏ.”
“Cả đời này Ngô Hạo chỉ có thể cưới một mình Hứa Ôn Noãn.”
“Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2020011/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.