Cố Dư Sinh châm một điếu thuốc, nhấc mí mắt, không nói gì.
Ngồi ở bên cạnh hắn, chiến hữu từng ngủ dưới giường hắn, mở miệng: "Khẳng định là vẫn một mình, Cố đội trưởng chúng ta, là người không kết hôn!"
Có thể là do xế chiều hôm nay gặp cô, sau đó liền nhớ đến phiền toái nhỏ, có lẽ là do uống rượu, mà hắn có chút cảm tính, Cố Dư Sinh dường như cả đêm chưa mở miệng, nay lại bỗng dưng lên tiếng, nói hai chữ: "Không đúng.”
Một đám người bị Cố Dư Sinh bỗng dưng nói ra hai chữ, đều ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Cố Dư Sinh như không thấy, từ trên bàn tìm bật lửa, không nhanh không chậm châm lên, rít một hơi dài, hắn mới tiếp tục nói tiếp, đầy đủ: "Tôi không phải là người không kết hôn."
Cách màn khói trắng lượn lờ, bầu không khí và người trong căn phòng được bao này bỗng nhiên trở nên có chút mơ hồ, trước mắt hắn dường như hiện lên, một đêm kia, hắn và cô ở trên đường dành riêng cho người đi bộ, sau khi có cô hát xong, lúc hắn hôn sâu cô, dưới đáy lòng lại nổi lên nhớ nhung: Phiền toái nhỏ, cho đến bây giờ anh mới biết được, thì ra, người nói không kết hôn, là chỉ người không gặp được người mình nghĩ muốn kết hôn mà thôi.
Một cái chớp mắt, cả người hắn bỗng nhiên có chút thương cảm, lại mở miệngnói, khẽ khàng, lạnh nhạt: "Bởi vì một cô gái."
Ghế lô vốn không có tiếng động lớn, an tĩnh, lập tức liền có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019483/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.