Phía trên trống không, đồ sứ Thanh triều vốn được đặt ở nơi đó, không thấy nữa.
Trên mặt đất văn phòng sạch sẽ, nói vậy là sớm đã được người quét dọn sạch sẽ.
Cho nên, vừa mới ở Bách Thịnh, cô thấy vết thương trên mu bàn tay của hắn, là bị Cố lão tiên sinh ném đồ sứ trúng sao?
Cứ việc mấy đồng sự đang bàn chuyện phiếm, nói ngắn gọn, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có thể tưởng tượng ra, hình ảnh ngay lúc đó, có bao nhiêu hung ác nguy hiểm.
Mọi người còn đang đang anh một lời tôi một câu, nhưng Tần Chỉ Ái không nghe nổi nữa, cô an tĩnh đứng ở một bên, hoảng hốt trong chốc lát, rồi sau đó nhìn thoáng qua màn hình máy tính, đã đến giờ tan tầm, nhớ đến còn có chút việc còn chưa hoàn thành, liền rút USB, sau đó mang theo túi, nhẹ giọng nói ‘gặp lại’ với mọi người, rồi rời đi trước.
Lên ngồi tàu điện ngầm, về đến nhà, Tần Chỉ Ái nấu một tô mì, ăn no bụng, rồi trở lại phòng ngủ, mở máy tình, xử lý nốt công việc ban ngày chưa xong.
Sự chú ý của cô, cũng không vô cùng tập trung, cho nên hiệu suất làm việc rất thấp, thường đánh chữ, rồi ngừng lại.
Bình thường một giờ có thể xử lý xong, nhưng hôm nay ước chừng cô phải tốn ba giờ mới hoàn thành.
Kiểm tra sơ một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô liền gữi file đến hộp thư Tiểu Vương, khép lại máy tính, đi vào phòng tắm.
Trong đầu rối loạn, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019480/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.