Nghĩ đến lúc cô đón tiếp Lương Đậu Khấu, khi đứng trước phòng Cố lão gia quá lâu, sau đó cô lại phải đi mua ba con sói, chịu lạnh chịu rét, rồi phải ngồi họp ba tiếng đồng hồ, lại đứng ở ban công gió lớn như vậy, có thể là do quá lạnh nên bị như vậy.
“Cô đau ở đâu?” Cố Dư Sinh thấy cô tỉnh lại, bình tĩnh lại nhưng trong âm điệu vẫn có chút lo lắng.
Tần Chỉ Ái sững sờ nhìn hắn, hốt hoảng mới từ từ phản ứng lại, sao hắn lại ở trong phòng của cô?
Chẳng lẽ sau khi cô vào phòng ngủ rồi, hắn vẫn cứ đứng ở đó sao?
Cố Dư Sinh thấy cô không nói lời nào, cho là cô khó chịu đến nỗi nói không nổi, sau đó không chút đắn đo vén chân, khom người muốn nâng cô lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không, không cần.” Tần Chỉ Ái hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vã đưa tay ra cản động tác của Cố Dư Sinh, bởi vì đau đớn mà giọng nói của cô run rẩy đến kỳ cục.
Nghe cô từ chối, Cố Dư Sinh nhíu mày, sắc mặt lại trở nên trắng bệch như vậy, còn không chịu đến bệnh viện?
Cố Dư Sinh chần chừ chưa tới một giây đồng hồ liền có thể thoát khỏi ngăn cản của cô mà ôm ngang cô từ giường đi đến cửa phòng.
“Cố, Cố tổng…” Tần Chỉ Ái càng lo lắng, cô lại đau đến rên khẽ một tiếng.
Bước chân của Cố Dư Sinh lại càng nhanh hơn, đi đến cửa còn chưa kịp đưa tay cầm tay nắm cửa đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019421/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.