“Ai?” Lục Bán Thành vừa đem cốc trà đến bên mép, nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi.
Cố Dư Sinh yên lặng một chút, lại gọi ba chữ: “Tần Chỉ Ái.”
Sau đó hắn nhíu mày.
Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái… hắn cảm thấy cái tên ngày càng đọc càng thấy quen.
Buổi chiều lúc nghe thấy cô ấy giới thiệu tên đã cảm thấy quen tai rồi.
Đến buổi tối nhìn thấy cô, hắn mới nhớ thì ra năm ngoái đã gặp cô, cô là bạn tốt của người yêu củaChuột.
Hắn cho rằng loại cảm giác quen tai buổi chiều kia bắt nguồn từ chuyện củanăm ngoái, nhưng càng đọc lại tên của cô, hắn lại đột nhiên có cảm giáckhông đúng,… luôn cảm thấy từ rất lâu rất lâu trước đây, hắn đã từng nhớ kỹ ba chữ này.
“Tiểu Ái?” Lục Bán Thành không hề nghĩ ngợi lắcđầu: “Làm sao có thể chứ? Đùa gì vậy, Tiểu Ái không thể nào là ngườiđóng thế Lương Đậu Khấu được, em thừa nhận là hai người họ khá giốngnhau nhưng tướng mạo bên ngoài cũng không thể quyết định được tất cả,anh cũng phải biết, bây giờ công nghệ thẩm mĩ phát triển như vậy, kỹthuật trang điểm hoàn toàn có thể biến hai người dù không giống nhau ynhư đúc, cũng có thể giống tới 90%... Cho nên em khẳng định là khôngphải, bởi vì Tiểu Ái và Lương Đậu Khấu không giống, hơn nữa khí chấtchênh lệch quá xa, hoàn toàn không phải là cùng một loại người, khôngthể! Tuyệt đối không thể!”
Sau khi nói xong, Lục Bán Thành còn nói thêm một câu: “Hơn nữa, anh đừng quên năm ngoái chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019367/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.