Cố Dư Sinh ở ban công trên lầu ba, hắn đi vòng theo ban công nhìnxuống trước cửa, thấy Tiểu Phiền Toái đang từ từ lái xe vào sân.
Cuối cùng cô cũng trở về…
Đợi cô cả một buổi chiều, nhưng lại không dám gọi một cú điện thoạinào, Cố Dư Sinh nhìn xe của cô càng ngày càng đến gần, tay hắn lại bỗngnhiên siết chặt hàng rào ngoài ban công.
Hắn bỗng trở nên cực kỳ căng thẳng, hắn tinh tường cảm nhận được sâu trong lòng mình có một nỗi sợ vô hình.
Xác thực mà nói thì sự sợ hãi này đã xuất hiện từ sau khi hắn tỉnhdậy không nhìn thấy cô, chỉ là chưa mãnh liệt như bây giờ, cho đến chiều nay, khi thấy túi Chanel bị người đụng đến, hắn liền đứng ngồi khôngyên.
Hắn hiểu rõ rằng, hắn như vậy là do trong lòng hắn có một suy đoántồi tệ, dẫn đến hắn rõ ràng muốn gặp Tiểu Phiền Toái như vậy những hắnlại không dám đối mặt với Tiểu Phiền Toái.
Bởi vì hắn sợ những suy đoán của hắn lại trở thành sự thật.
Hắn không dám, cũng không muốn đối diện với chuyện đó.
Mãi cho đến khi xe dừng hẳn trong nhà, tắt máy xe, Cố Dư Sinh mới thu lại tầm mắt, hắn nhìn chằm chằm một cây già trăm tuổi trong vườn mộtlúc, trấn tĩnh lại vài giây mới xoay người, bước nhanh về phía cầu thang xuống lầu.
Bước chân của Cố Dư Sinh rất ổn định, cả người hắn có vẻ rất trấntĩnh, thong dong, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, trong lòng mình có bao nhiêu bấp bênh dời sông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019264/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.