Tiểu Phiền Toái hình như rất bận bịu, trả lời tin nhắn của hắn cũngít lại, có lúc thật không tìm đâu ra thời gian để hàn huyên vài câu, còn chưa nói được hai câu cô lại có chuyện.
Cũng không biết có phải vì biết chuyện Tiểu Phiền Toái không phải làLương Đậu Khấu hay không, hắn luôn cảm thấy trong lòng có gì đó mất mátkhông vững vàng, hắn vốn định ở trong bệnh viện thêm mấy ngày nhưng ởngày thứ tư đã nghĩ đến Tiểu Phiền Toái hôm nay sẽ hết việc được về nhà, hắn liền trực tiếp bắt Lục Bán Thành đi làm thủ tục xuất viện, để hắntrở về Bắc Kinh.
Lúc hắn trở về biệt thự cũng đã là buổi trưa.
Quản gia ở nhà một mình, bà cũng không biết Cố Dư Sinh trở về nhà bất chợt, nghe thấy tiếng xe cũng vui vẻ ra đón nhưng lại nhìn thấy đầu hắn quấn băng gạc liền khẩn trương hỏi: “Thiếu gia, sao cậu lại bị như vậy? Sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không? Có cần tôi gọi bác sĩ đếnkhám một chuyến hay không?”
“Không cần.” Cố Dư Sinh ném áo khoác cho quản gia, lúc khom người thay giày lại nhàn nhạt hỏi: “Phu nhân có về nhà không?”
“Sáng nay phu nhân có trở về, có điều chỉ về một lúc lại đi ra ngoài, tôi có hỏi buổi tối phu nhân có về ăn cơm không, cô ấy nói đi rồi sẽvề.”
Cố Dư Sinh gật đầu, ý nói hắn biết rồi, không lên tiếng nữa.
Thay giày xong, lúc hắn lên lầu, quản gia lại mở miệng nói: “Thiếugia, trưa nay cậu muốn ăn gì không? Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019260/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.