“Bốn giờ bốn mươi rồi, tôi gọi điện xem cô ấy đi đến đâu rồi.
Ánh mắt đăm đăm của Tần Chỉ Ái nghe thấy Chu Tịnh nói câu này liềnhồi phục lại tinh thần, cô nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ravừa mới chỉnh chế độ im lặng xong, liền có điện thoại gọi tới.
Cô không cô nhận điện thoại mà lôi hành lý đến nhà vệ sinh gần đó,dựa vào vách tường, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mới bắt máy.
Điện thoại vừa giơ đến bên tai, Chu Tịnh liền dứt khoác dò hỏi: “Cô đi đến đâu rồi?”
“Ở trong thang máy, lập tức tới ngay.” Những câu cô vô tình nghe thấy ở trước cửa phòng lúc này cứ như ma chú liên tục lặp đi lặp lại trongđầu cô, quanh quẩn không lối thoát, cô miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, sau đó cả người liền dựa vào vách tường, từ từ trượt theo tường ngồixổm xuống.
Hôm nay là ngày cô phải rời khỏi nhưng hắn vì cứu người mà ngất đi.
Trên đường trở về Bắc Kinh, cô còn đang khổ sở, còn chưa có cơ hộichờ hắn tỉnh lại mà hỏi câu: “Cố Dư Sinh, anh có yêu em không?”
Nhưng cô không nghĩ tới về lại Bắc Kinh lại có thể nghe những câu trả lời cho câu hỏi này trong đoạn băng ghi âm.
Những lời làm cho cô thật sự khó chịu không phải là những câu ChuTịnh nói với Lương Đậu Khấu mà là những lời Cố Dư Sinh nói trong đoạnghi âm.
Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, mỏng lạnh, mang theo trào phúng như câuhỏi của Lục Bán Thành làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019251/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.